Lúc ăn tối, vì gắp thêm một chiếc cánh gà, tôi bị con trai nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy chán ghét: “Mẹ ở nhà ăn không ngồi rồi, chẳng làm gì cả, chỉ biết tiêu tiền của ba. Mẹ dựa vào đâu mà còn ăn nhiều như vậy?” Tôi sững người. Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu ra ngoài đi làm, không còn chăm sóc gia đình nữa. Tôi dừng toàn bộ lớp học thêm của con, cũng không bỏ ra một đồng nào lo cho gia đình. Cuối cùng, con trai tôi không chịu nổi nữa, ôm mặt khóc nức nở cầu xin: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con được không?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?