Cứ thế, họ chính thức sống trong một nhà, cả hai đều việc online nên lâu ngày trở nên vô cùng quen thuộc. Cuối tháng số “tiền nhà” gửi cho nhiều hơn cả số tiền kiếm , lúc đi siêu thị cũng giành trả tiền hết. Cô còn : “Sớm biết , cho ở sớm hơn” Anh lúc đó chỉ : “Nếu em chịu cưới , tất cả của sẽ thành của em.”
Một buổi tối sau khi ăn cơm, đang xem tivi thì có điện thoại, thoải mái bật video call bên cạnh và bé Bông.
“Ba mẹ đi du lịch về rồi à?”
“Mới về, cái đống đồ này là thế nào? Công ty con sản rồi hả?” Mẹ hỏi. Vừa du lịch cùng chồng về thì thấy nhà ngập tràn đồ đạc khiến bà giật mình, còn tưởng con trai sau bao năm muốn về ở cùng ông bà đấy.
“Tạm thời cho con gửi nhờ. mẹ cứ quăng hết vào phòng con, sau này con về dọn.”
“Giờ con đang ở đâu?”
“Nhà ” Anh rời thoải mái quay chuyển camera sau quay khắp nhà, sau đó dừng ở hai mẹ con .
“Á, lắm con trai, đã có thể vào đó rồi sao. mau cho mẹ gặp con dâu. Chồng mau lại đây, nhanh!” Tiếng mẹ hét lên hoảng sợ, từ lúc nghe trò chuyện với mẹ thì hai mẹ con đã im lặng tắt tivi, định sẽ chuồn về phòng, ai ngờ lại nhắc đến họ.
“Dạ chào .”
“Ây da, sao còn chào . Thằng con còn chưa lên chính thất à! Chào cháu, là mẹ của Cát Tử. Cô nghe nó nhắc đến cháu rồi. Bên cạnh là Bông sao, ôi đáng quá.”
“Dạ chào bà, chào ông” Bông lễ phép chào hỏi.
“Ôi khi nào về nhà ông bà chơi, ở đây nhiều trái cây lắm”
Sau đấy là màn chuyện của ba mẹ và bé Bông, và thỉnh thoảng góp vài lời mãi đến khi tắt máy.
“Anh từng nhắc đến em?” Cô hỏi
“Ừm, thật ra hôm mà em tặng đồng hồ ấy, trước đó có chuyện với mẹ, mẹ theo kinh nghiệm đọc truyện ngôn nhiều năm của mẹ, chắc chắn em có cảm với , nên…”
Cô trợn mắt , nên hôm đó mới mạnh dạn . Không phải tránh một đàn ông gia trưởng thì đụng trúng một mama’s boy đấy chứ.
“Em đừng nghĩ nhiều, chỉ với mẹ một lần đó. Cũng tại em cứ tránh né , nên không biết sao, cách gì cũng muốn thử.” Nói rồi nắm lấy tay .
“Anh trước giờ không biết cách lấy lòng người khác thật sự muốn ở bên em và Bông. Cho một cơ hội nha.”
Cô cứ thế ngơ ngác để nắm tay, hoặc bàn tay đàn ông quá ấm áp khiến không muốn giãy ra. Đến khi bé Bông lên tiếng vội vàng rút tay lại dẫn con vào phòng ngủ.
Sau tối hôm ấy, dường như giữa hai người có thêm một chút mờ ám. Cô cảm giác căn nhà quá nhỏ rồi, đi đâu cũng đụng , ánh mắt lại quá nóng. Một ngày sau buổi trưa ngủ dậy, rửa mặt xong thì thấy đứng trước nhà vệ sinh nên định tránh ra, không ngờ kéo lại hôn thật sâu.
Nụ hôn kết thúc thì hỏi : “Nếu em vẫn không thì sao!”
“Không sao, sẽ luôn phần em là , bé con nữa.”
“Nhưng hôn nhân không có sẽ không lâu dài .”
“Anh không biết thế nào đã thấy một cuộc hôn nhân viên mãn, ba mẹ chưa bao giờ cãi nhau, đến giờ vẫn vui vẻ, chúng ta cùng cố gắng nhé”
“Vậy sau khi kết hôn phải đưa hết tiền cho em. Còn phải cùng em nuôi dạy Bông, ít nhất đến khi Bông lên cấp hai mới có con.”
“Không thành vấn đề, rất thích Bông, chúng ta không có con cũng . nếu em vẫn lo sợ thì ngày mai dẫn đi trie*t sản luôn. Anh chỉ cần chồng em, ba của Bông, còn lại không cần.”
“Haha thì không cần. Xem như em tin , sau này mà thay đổi em cùng Bông sẽ biến mất cho coi.”
“Được, nghe em hết, mai mình đi lĩnh chứng nhé.”
“Mốt đi, mốt là ngày nghỉ của Bông”
Bạn thấy sao?