Mẹ Đơn Thân Đụng [...] – Chương 10

“Chào ạ” Bông vui vẻ chào hỏi

“Ừm, chào bông, mới đi học về sao”

“Dạ, cháu…”

“Ối, Bông ơi hình như con cá này còn sống. Nó vừa đá mẹ này” Cô giơ bịch cá vừa mua trên tay, ngay lập tức Bông quăng luôn việc muốn chuyện với . Chỉ xoay quanh con cá đến khi ra khỏi thang máy rồi vào nhà.

 

Nếu lúc trước là hàng xóm, sẽ lịch sự xã giao thì bây giờ hoàn toàn vô hình trong mắt . Không thấy, không nghe thấy. Không chào hỏi.

Thậm chí để con tránh gặp , thay vì thường ngày mẹ con sẽ đi siêu thị mới về thì giờ sẽ đặt hàng online. Đón con về rồi ghé bảo vệ lấy là xong.

Nếu vô đụng mặt hoặc cùng thang máy, bé con vừa chào hỏi xong thì sẽ tìm cách chuyện khiến bé con quên luôn . Chẳng hạn như hôm nay.

Anh xuống bảo vệ nhận hàng thì cũng nghe hiền lành :

“Giản Hi đã dặn , đồ của nó thì tự mẹ con sẽ đến nhận, dù sao ngày nào cũng ra vào mà” Ông nghĩ chàng trai trẻ này tán tỉnh thất bại nên ánh mắt đồng cảm.

“Con bé còn nó dạo này nhận viết sách kiếm tiền, ban ngày phải tập trung nên là nếu ai tìm đến thì cứ trực tiếp từ chối luôn”

 

Anh ở đây hơn ba tháng rồi, gì thấy ai đến thăm mẹ con . Anh đoán chỉ mở đầu trước với bác bảo vệ, để nếu lại đến nhấn chuông cửa thì trực tiếp gọi bảo vệ luôn. Anh bị lơ toàn tập rồi.

 

Đáng đời cái miệng không nên thân này. Lúc ấy định rằng nếu chỉ vấn đề tiền bạc có thể giới thiệu để mẫu ảnh cho một vài tạp chí quen biết. Mức lương khá cao mà cũng không cần diện những trang phục đó. Hoặc nếu cần tiền trong lúc tìm việc thì có thể cho mượn. Anh thấy quá bận rộn, ban ngày việc, ban đêm dọn dẹp nhà cửa, quá vất vả nên muốn giúp.

Nhưng có lẽ nghĩ quá đơn giản rồi.

Cát Tử chưa kịp buồn bã bao lâu thì công ty có dự án mới, phải lao đầu vào code ngày code đêm, ăn uống cũng chỉ mì gói hoặc đồ ăn giao nhanh chứ gì việc ra ngoài gặp .

 

Cứ thế qua một tháng, Giản Hi nghĩ đã hoàn toàn bỏ cuộc, không can dự vào cuộc sống của hai mẹ con nữa. Đàn ông chẳng phải đều sao, mới mẻ lúc đầu, khó quá thì bỏ qua, trên đường chỗ nào chẳng có hoa thơm. Anh ta còn là trai tân, tiền bạc chắc cũng không tệ, thiếu gì. Đáng thương bé Bông, từ lúc đón thì rất vui, còn thường xuyên nhắc lại với , mãi đến mấy tuần sau mới dần quên, hoặc bé con hiểu chuyện của lại giấu đi để mẹ vui. Cô âm thầm tự nhắc bản thân, từ nay càng nên cẩn trọng. Tránh xa đàn ông để bé không bị tổn thương.

 

Cát Tử thì ngược lại, giờ đã có thể xác định, bản thân là thích , thích rất nhiều. Từ lúc ăn cơm cùng hai mẹ con việc ăn cơm một mình với thật chán ngắt. Cả tháng bận rộn vẫn nhớ đến . Muốn nghe giọng , dù là chửi cũng . Trước đây cũng có một mối chỉ ba tháng thì chia tay. Cô chủ tấn công đến khi quen rồi mới biết quá vô vị, thế là chia tay trong êm đẹp.

Anh cũng không hiểu vì sao mình lại thích , chỉ biết ngày càng muốn bên . Nhưng dường như đã loại khỏi vòng giữ xe luôn rồi.

 

“Cái hàng xóm lại mẹ kìa, hình như ấy thích mẹ”

“Con có biết thích là gì không?” Cô buồn hỏi. Tối nay hai mẹ con ăn cơm nhiều hơn nên quyết định xuống sân đi dạo mát tiêu thực. Không ngờ ta cũng ở đây.

“Biết chứ, lớp con nhiều người thích con lắm, các cứ thấy con là , còn mang kẹo lên lớp cho con.”

“Chà, Bông của mẹ thích sao? Vậy con có thích nào không?” Cô lơ ánh mắt từ xa kia, vui vẻ dừng lại chuyện với con.

“Không ạ. Nếu thích ai thì sẽ phải cho người ấy kẹo, con mới không ngốc .” Bông ưỡn ngực tự hào.

“Wow, Bông của mẹ thật thông minh. Tuy nhiên chia sẻ với bè mới là một đứa trẻ ngoan, hay là giờ mẹ con mình đi mua ít bánh kẹo, ngày mai con mang lên phát cho tất cả các luôn.”

“Được, thì mua thêm cho giáo nữa.”

“Được, đi thôi”

Vậy là kết quả chờ mãi cũng thấy hai mẹ con đi dạo, chuẩn bị một nụ tươi để chào và bé Bông, dù một lát cũng tốt. Ai ngờ mẹ con họ dừng từ đằng xa trò chuyện gì đó rồi cứ thế quay đầu đi hướng ngược lại. Hay là bị thích ngược, sao càng lạnh lùng né tránh, lại càng muốn gần thế này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...