Mẹ Đây Vả Mặt [...] – Chương 9

9

 

Bất chấp mọi biện pháp phòng ngừa, rắc rối gì đó vẫn xảy ra.

 

Thành phố đã cảnh báo có bão, thế nên Cố Phương Niên đổi chuyến bay về sớm hơn dự tính, tôi không thể gặp hắn.

 

Nguyên nhân hắn vội vã chạy về cũng rất đơn giản.

 

Không biết Chu Nghiên Nghiên lấy đâu ra ảnh chụp Tống Noãn ra vào trung tâm khám thai, lại bóng gió bên tai Cố Phương Niên, ví dụ như:

 

“Tống tiểu thư đang mang thai, xem ra sắp ba rồi.”

 

"Ồ, xem báo cáo, Tống tiểu thư bây giờ mang thai năm tháng, A Niên, không phải nửa năm trước đã cùng em ra nước ngoài... Ôi! Em không gì hết.”

 

Chu Nghiên Nghiên châm ngòi thị phi, điểm ấy là ta sai.

 

Nhưng lỗi lớn nhất vẫn nằm ở Cố Phương Niên là một tên ngu ngốc, chỉ mới hai câu đơn giản thôi mà đã bị kích thích.

 

Đầu tiên là hắn trở về nhà, qua lời người hầu biết Tống Noãn nửa năm nay chưa từng trở về nơi này.

 

Lại không biết hắn lấy địa chỉ hiện tại của Tống Noãn từ chỗ nào, khi thấy cái bụng to của , hắn hoàn toàn tin lời Chu Nghiên Nghiên , còn cảm thấy căn nhà hiện tại đang ở chính là do tên nhân của mua cho.

 

Bên ngoài trời mưa xối xả, thế Cố Phương Niên ép buộc Tống Noãn phải quỳ gối trong mưa, ép hỏi cha ruột của đứa bé trong bụng rốt cuộc là ai.

 

Tống Noãn cũng cứng đầu, cắn chặt răng không , cuối cùng phát sốt ngất xỉu dưới mưa.

 

Nghe chuyện này, tôi tức tới nỗi suýt ngất.

 

“Vậy Tiểu Noãn thì sao, bây giờ thế nào rồi?”

 

Cố Hoài : "Ở phòng cấp cứu, Tiểu Niên ở bệnh viện chăm sóc con bé.”

 

Tôi trợn tròn mắt, vội vã xách túi chạy đến bệnh viện.

 

Cố Phương Niên ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

 

Hắn một đêm không ngủ, tóc rủ xuống thái dương, khuôn mặt suy sụp, khó coi hơn cả xác chết.

 

Nhìn thấy tôi đi tới, hắn giống như lấy lại sự tỉnh táo, hoảng sợ đứng lên, chân tay luống cuống hỏi tôi: "Mẹ... máu, sao bây giờ, ấy chảy rất nhiều máu..."

 

Tôi tát hắn, lực tay lớn tới mức cho mặt hắn nghiêng sang một bên, một bên má trong nháy mắt liền sưng đỏ, hắn lại giống như vô cảm, các ngón tay không ngừng run rẩy.

 

Tôi phản ứng của hắn, dừng lại.

 

Lúc này đánh hắn, không chừng ngược lại còn giúp trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

 

10

 

"Mẹ, con sai rồi..."

 

Tôi không gì: "Chẳng thế thì sao?”

 

Hắn túm lấy tóc của mình, dựa lưng vào vách tường ngồi phịch xuống đất.

 

“Con không muốn như …”

 

“Con chỉ là không muốn lưu lại sự tiếc nuối, con muốn sắp xếp ổn thỏa cho Nghiên Nghiên, sau đó sẽ trở về cùng Tống Noãn sống thật tốt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...