Chỉ cần hắn thu xếp ổn thỏa cho Tống Noãn, chắc chắn cha mẹ bên kia cũng sẽ không gì.
"Ly hôn với Tống Noãn, tôi đây..."
Cố Phương Niên lẩm bẩm trong miệng, lông mày nhíu lại.
Trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu kì lạ, là cảm giác không nên lời.
“Cố thiếu gia, ngài lại đến thăm Chu tiểu thư sao? Ngài thật sự rất để ý đến ấy.”
Cố Phương Niên dừng một chút: "Không, Tống Noãn ở phòng nào?”
Y tá ngẩn người, cầm lấy quyển sách lật xem.
“Tống Noãn? Là người hôm nay xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, ấy...!”
Cố Phương Niên căng thẳng, nắm chặt cổ tay y tá.
“Cô ấy sao ? Lập tức cho tôi biết, nếu ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn toàn bộ bệnh viện..."
Lời còn chưa kịp thốt ra, Cố Phương Niên đột nhiên nhớ tới bàn tay mẹ hắn, dứt khoát ngậm miệng lại.
"Ở phòng 302!"
Cố Phương Niên bước đi vội vàng, sau đó trực tiếp chuyển sang chạy, phòng bệnh của Tống Noãn lại ở sát vách Chu Nghiên Nghiên.
Hôm nay mình lại bận trước bận sau chỉ vì Chu Nghiên Nghiên, hoàn toàn không ngờ vợ mình cách một bức tường gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng như !
Sắc mặt Cố Phương Niên càng trắng bệch, tay siết chặt, gần như muốn ghim đầu ngón tay vào máu thịt.
Nỗi sợ hãi của bất tri bất giác lướt qua đầu hắn, Cố Phương Niên không ngừng cầu nguyện.
“Tống Noãn, em ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần em ổn, sau này nhất định sẽ đối tốt với em…”
Cửa phòng bệnh đẩy ra, không có bi kịch như trong tưởng tượng.
Tống Noãn ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, vết thương duy nhất chỉ là vết trầy da trên trán.
Cố Phương Niên vừa mới yên tâm một chút lại có một cơn giận bùng lên.
Bởi vì hắn thấy Tống Noãn mỉm xinh đẹp với vị bác sĩ ở đối diện.
Cô chưa bao giờ với hắn như .
Ngay cả bây giờ, vừa rồi còn mang khuôn mặt dịu dàng mỉm , vừa thấy hắn đã lập tức trầm xuống.
Cố Phương Niên lạnh một tiếng, bác sĩ này hắn biết, là thời thơ ấu của Tống Noãn.
Hắn đã điều tra qua quan hệ của hai người này, rất thân thiết.
Hắn sải bước đi tới, không để ý những người khác, trực tiếp kéo Tống Noãn ra khỏi giường.
"Tống Noãn, tôi đã đánh giá thấp rồi. Bây giờ kỹ năng diễn xuất của càng ngày càng tốt đấy nhỉ? Anh còn biết diễn trước mặt mẹ tôi à?"
"Mau cùng tôi trở về, giải thích rõ ràng với mẹ!"
“A!"- Bị kéo mạnh lên, Tống Noãn đau đớn kêu một tiếng.
Trình Diên ngăn cản tác của Cố Phương Niên: "Cậu đang đau ấy.”
"Ồ? Liên quan gì tới ? Bác sĩ Trình, đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, đi quá giới hạn rồi."
Trình Diên trong lòng cũng có sự tức giận: "Nếu thật sự coi Noãn Noãn là vợ thì hôm nay lúc ấy xảy ra tai nạn xe cộ, nên ở bên cạnh ấy chứ không phải ở chỗ một người phụ nữ khác!"
Tống Noãn nghe , ngón tay run rẩy.
"Noãn Noãn? Gọi thật là thân thiết nhỉ?"
Cố Phương Niên không ý tới tác của Tống Noãn, hắn vốn đã ngứa mắt Trình Diên, bây giờ có cớ, liền nắm chặt cổ áo đối phương.
“Tống Noãn là của tôi!”
Hai người giương cung bạt kiếm, có vẻ sẽ đánh nhau, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị đẩy ra.
Một phu nhân quý phái đi giày cao gót khí thế hừng hực bước vào:
Trước mắt bao nhiêu người, giơ tay cho Cố Phương Niên hai cái tát.
“Tôi bảo tới quan tâm vợ của mình, lại đi ganh đua loạn với người ta?”
Bạn thấy sao?