2
*Bốp
Một tiếng vang thật lớn, từ chân đến tay tôi đều đau.
Cố Hoài kinh ngạc, Cố Phương Niên cũng kinh ngạc, bác sĩ Trương còn không ngẩng đầu lên đã vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Cái tát này đã phải dành cho hắn từ lâu!
Cố Phương Niên đứng tại chỗ sững sờ tôi, lớn thế này rồi có lẽ hắn chưa từng bị người ta đánh như .
Hắn là con trai duy nhất của Cố gia, Cố Hoài chiều chuộng, tôi cũng hiền lành, nhiều lắm chỉ là mắng hắn vài câu chứ chưa từng thủ.
Cả cuộc đời này của hắn thuận buồm xuôi gió, sau khi tỉnh dậy, tôi ý thức rõ rằng chính sự dung túng của tôi và Cố Hoài đã nuôi dưỡng ra một tên độc ác như .
Tôi muốn đánh hắn vì cái nhân cách vặn vẹo kia.
Tôi trở tay và tát hắn lần nữa.
“Một tát vì sống máu lạnh vô .”
"Cái tát này, đánh...!"
Cố Phương Niên kịp phản ứng, lùi lại nửa bước tránh bàn tay tôi, tôi với vẻ khó tin:
"Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
Tôi tức giận: "Anh còn coi tôi là mẹ à? Tôi hỏi , tại sao không đi mà lại đến bệnh viện?"
Cố Phương Niên im lặng, ngập ngừng trả lời: "Nghiên Nghiên bị bệnh."
“Ôi, Nghiên~ Nghiên~ bệnh~, thật đúng là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm, ta với không thân cũng chẳng quen, ta bị bệnh liên quan gì đến mà muốn giúp đỡ?"
Cố Phương Niên : "Mẹ, không phải mẹ cũng biết sao, lúc trước Nghiên Nghiên ra nước ngoài là vì con, con không thể mặc kệ ấy!"
“Đừng đứng cách tôi quá gần, tôi có chứng sợ những kẻ ác nhân.”
“Lúc trước ta sợ đau khổ cho nên giấu diếm chuyện mình bị bệnh, chia tay ra nước ngoài. Hiện tại lại trở về tìm lớn tiếng khóc lóc kể lể ta bị bệnh. Là ta cảm thấy hiện tại sẽ không đau khổ à? Hơn nữa bệnh nan y nào có thể sống nhiều năm như , trị lâu không khỏi vẫn không chết.”
"Nói thẳng, giả sử ta thật sự bị bệnh, bệnh của ta là do ra à? Khỏi hay không thì liên quan gì tới ? Cố Phương Niên, đừng quên thân phận hiện tại của mình, đã kết hôn với Tống Noãn, là người đã có gia đình!"
Nghe thấy tên Tống Noãn, giọng Cố Phương Niên trở nên phẫn uất:
"Lúc trước nếu Nghiên Nghiên không rời đi, con căn bản sẽ không bao giờ kết hôn cùng người phụ nữ kia!"
“Nghiên Nghiên chính là người phụ nữ con nhất cuộc đời.”
“Tốt tốt tối, chỉ có thanh cao."- Tôi vỗ tay.
“Nếu đã chán ghét Tống Noãn như , bây giờ tôi sẽ gọi luôn cho con bé, hai người đi kí đơn ly hôn ngay lập tức, đừng lỡ tuổi thanh xuân của người ta.”
“Tất nhiên, vì ngoại cho nên phải ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.”
Thấy tôi thật sự lấy điện thoại ra, Cố Phương Niên luống cuống, sống chết không cho tôi gọi đi.
Bộ dạng cái gì cũng muốn này của hắn khiến tay tôi ngứa ngáy, lại muốn cho hắn một cái tát cổ tay đã bị người khác nắm chặt.
Tôi bất mãn trừng mắt Cố Hoài:
“Cố Hoài, em đang dạy dỗ con cái, ngăn cản em cái gì! Bộ mặt nó lớn bao nhiêu mà dám nếu không chữa khỏi cho Chu Nghiên Nghiên thì toàn bộ bác sĩ Hải Thành phải chôn cùng ta?”
Ánh mắt Cố Phương Niên vô thức về phía Cố Hoài.
Vẻ mặt Cố Hoài cứng đờ, rất mất tự nhiên ngẩng đầu trời.
Tôi chỉ vào mũi Cố Phương Niên: "Nhìn cha cũng vô dụng, hôm nay không ai bảo vệ đâu!"
“Muốn chôn cùng đúng không, hôm nay bà đây sẽ cho biết ai chôn ai trước!"
“Cố Hoài... Anh buông tay cho em!”
Cố Hoài vuốt ve lòng bàn tay tôi, ngước mắt lên, thở dài:
“Đánh mạnh thế, sợ em bị thương.”
Cố Hoài lui về phía sau nửa bước, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã một phát lên mặt Cố Phương Niên.
Sức tay của hắn ta lớn hơn nhiều so với tôi.
Cố Phương Niên lảo đảo, vịn vào mép bàn mới không bị ngã, trên mặt lập tức sưng đỏ:
Hắn che nửa bên mặt mình, thất thần : "Cha?”
Cố Phương Niên sống thoải mái tự do không ai quản lí hơn hai mươi năm.
Cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác cha mẹ song kiếm hợp bích đánh mình.
Bạn thấy sao?