17
[Ký chủ, người thật sự quyết định không trở về?]
“Là tạm thời."- Tôi sửa lại.
"Không phải ngươi chỉ cần ta muốn thì lúc nào cũng có thể gọi ngươi sao.”
Hệ thống không đồng ý.
Nó mình còn có nhiệm vụ ở thế giới khác, không có cách nào dừng lại ở chỗ này.
Tôi cũng mặc kệ nó, là nó không hiểu sao lại chọn tôi ném tôi vào thế giới này, còn nhiều năm sau mới xuất hiện, đẩy cho tôi một cục diện rối rắm.
Nội dung tiểu thuyết hiện tại đã rất khác với bản gốc.
Tống Noãn ra nước ngoài theo đuổi giấc mơ của mình, Cố Phương Niên từ bá đạo tổng tài ngã xuống thành người có thu nhập thấp, Chu Nghiên Nghiên cũng bị bỏ tù, không còn hy vọng lật ngược thế.
"A, như kịch bản tiếp tục trở nên cẩu huyết, cũng không sao sao?"
Dù ghét bỏ thế nào, Cố Phương Niên cũng là đứa con do tôi mang thai mười tháng sinh ra.
Tôi thấy rõ ràng ý định của hắn chưa bao giờ bị dập tắt, hắn vẫn âm thầm chuẩn bị ra nước ngoài tìm Tống Noãn.
Nếu tôi thật sự bỏ đi như , không có người quản chế hắn thì có lẽ sẽ có thêm một số thay đổi trong cốt truyện mới sửa.
Hệ thống không gì, chỉ có thể đồng ý mở cho tôi một quyền hạn, khi tôi muốn rời đi, có thể liên lạc với nó.
Về phần Cố Hoài, cách tốt nhất tôi nghĩ đến là ngả bài với hắn ta.
Tôi cho hắn ta biết, tôi vốn dĩ không phải người của thế giới này, hơn nữa tôi có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào, hệ thống cũng lệ xuất hiện chứng cho tôi.
Vì thế, Cố Hoài rơi vào cảm giác vô cùng bất an.
Tôi đã nghĩ đúng, hiện tại hắn ta sợ nhất chính là mất đi tôi.
Nếu tôi trở lại thế giới ban đầu, chắc chắn có thể giáng cho hắn một đòn nặng nề, đây giống như một loại phương pháp chiến thắng tâm lý, chưa kể dù hắn có đau đớn đến đâu cũng không thể thấy.
Thay vì điều này, sẽ tốt hơn nếu tôi trở nên không thể kiểm soát.
Hắn không biết khi nào tôi sẽ rời đi nên hắn bị mắc kẹt trong cảm giác có thể mất tôi bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Cố Hoài luôn đem ánh mắt gắt gao theo sát tôi, phảng phất sợ không để ý sẽ mất đi tung tích của tôi.
Khuôn mặt tôi không có cảm , thực chất trong lòng cực kì sảng khoái.
Bởi vì Tống Noãn mời tôi ra nước ngoài dự lễ tốt nghiệp của ấy.
Hai cha con Cố Hoài và Cố Phương Niên theo tôi suốt một ngày như hình với bóng.
Một người hỏi: "Không đi không?”
Người kia hỏi: "Dẫn con đi cùng không?"
Tôi : "Không .”
Cố Hoài lại hỏi: "Vậy lần này em đi... khi nào thì trở về?
Cố Phương Niên cũng hỏi: "Mẹ, Tống Noãn... ấy còn về không?"
Chẳng bao lâu, mà nhân vật chính đã thay đổi, tôi, hoặc Tống Noãn, cũng từng tha thiết như , hỏi đối phương:
“Khi nào mới trở về nhà?”
“Anh không đi không sao?”
Tôi khẽ, dùng lại câu trả lời cũ: "Đừng cứ quấn lấy tôi như không? Hai người như , sẽ chỉ khiến tôi càng ngày càng chán ghét.”
Bạn thấy sao?