15
Tôi không thể chịu đựng nữa!
Cố Hoài nằm ngay bên cạnh ta, sột soạt lật tới lật lui, cho tôi căn bản ngủ không yên!
Tôi lấy gối ném vào hắn: "Không ngủ thì cút ra ngoài cho tôi!"
Cố Hoài lấy gối xuống: "A Vân, muốn chuyện với em một chút, về chuyện đứa bé..."
Tôi vô thức cảm thấy hắn muốn cầu xin thay cho Cố Phương Niên.
"Chuyện này không cần phải bàn bạc, đàn ông đúng là dễ đồng với đàn ông nhất. Tại sao ạnh lại không biết cảm giữa Cố Phương Niên và Tống Noãn? Sao dám mong muốn chúng nó quay lại với nhau? Mạng con trai là mạng sống, Tống Noãn có nợ nhà họ Cố không?”
Bị tôi đánh phủ đầu, Cố Hoài im lặng một lúc: "Không phải Tiểu Niên, là buổi sáng em , em còn muốn... có thêm một đứa con."
“...”
Chuyện đó vốn là tôi thuận miệng thôi, tôi sắp bước vào thời kỳ mãn kinh.
“Nếu như em thật sự muốn, chúng ta có thể đi nhận nuôi một đứa...... Nếu em không thích Tiểu Niên, thì không nhận đứa con này.”
Giọng Cố Hoài đầy sự phản kháng, tôi tức giận : "Nghe giọng điệu có vẻ rất ghét bỏ nhỉ? Thế nào? Chê tôi tuổi già kém sắc không muốn sinh cùng tôi?"
“Anh không có ý đó!”
Cố Hoài : "Trước hết, em đã trải qua quá trình sinh nở trước đây, từ khi mang thai, sinh con cho đến lúc hồi phục sau sinh, mỗi giai đoạn đều rất khó khăn, tiềm ẩn nguy hiểm, chưa kể… chúng ta không còn trẻ nữa, phụ nữ lớn tuổi càng có nguy cơ mắc bệnh cao hơn. Cho nên ở giai đoạn này chúng ta không thích hợp..."
Cố Hoài nhắc tới tôi buồn ngủ.
Tôi kéo chăn che đầu: "Được rồi rồi, biết già rồi không sinh , rồi chứ.”
Cố Hoài lớn hơn tôi hai tuổi, tuy đã hơn bốn mươi từ trước đến nay hắn luôn rất tự giác, thường xuyên tập thể hình, chăm sóc bản thân vô cùng tốt.
Hắn có hay không, tôi biết, chỉ là không muốn tiếp tục nghe hắn lải nhải, cố ý lời này để chặn miệng.
Nhưng bầu không khí lại yên lặng bất thường, Cố Hoài bỗng nhiên không phản bác lại tôi nữa.
Tôi thò đầu ra khỏi chăn, Cố Hoài im lặng tôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua nhiều năm, tôi nằm khuôn mặt đã cùng tôi vượt qua hơn nửa đời người.
Năm tháng rủ lòng thương hắn, không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt Cố Hoài. Thỉnh thoảng nó tôi ảo giác chỉ có mình già đi.
Hắn đưa tay lên, vuốt tóc tôi: "... Đúng, quả thật không sinh .”
“Nhưng nếu em muốn thứ gì khác, sẽ đền bù cho em gấp vạn lần.”
"Cho nên... em có thể đừng ly hôn với vì chuyện này không?"
Tôi sửng sốt: "Không sinh ... là có ý gì?”
Cố Hoài rũ mắt: "... Anh đã thắt ống rồi, A Vân.”
Bạn thấy sao?