"Con thật sự không muốn tổn thương ấy..."
Tôi cúi người, vỗ vỗ mặt hắn: "Đây đâu phải lúc nên suy sụp? Khó khăn còn ở phía sau.”
"Nghĩ cũng hay, bỏ vợ chạy ra nước ngoài chữa bệnh cho tiểu tam, sau đó lại về nhà diễn vai người chồng thâm , muốn mọi chuyện tốt trên thế giới à?"
“Hơn nữa cảm thấy cái gọi là bệnh của Chu Nghiên Nghiên thật sự có thể chữa khỏi?”
Cố Phương Niên ngơ ngác ngẩng đầu tôi.
"Cô ta biết cái cớ này có thể giữ ở bên cạnh ta, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như ? Anh định ở bên ta bao lâu, một năm? Hai năm? Nếu bệnh của ta vẫn không khá hơn, định tiếp tục ở bên ngoài chăm sóc ta sao?”
“Tống Noãn sẽ cam tâm nguyện ở đây chờ sao?”
Cố Phương Niên : "Sẽ không lâu như đâu, con đã chuyện với bác sĩ rồi, nhiều nhất là nửa năm nữa bệnh của Nghiên Nghiên sẽ khỏi hẳn!"
Cô ấy bị bệnh như , cũng không phải như ấy nghĩ, mỗi ngày điều trị cũng rất thống khổ.
Đứa con trai này có phải bị lừa đá vào đầu rồi hay không?
“Vậy cậu có muốn xem xem Chu Nghiên Nghiên, người sẽ điều trị tại bệnh viện sau khi cậu trở về, bây giờ đang ở đâu không?”
Cố Phương Niên như vừa tỉnh mộng, lấy điện thoại di ra gọi một cú điện thoại, trông sắc mặt càng ngày càng âm u kia, tôi liền biết kết quả không mấy tốt đẹp.
Hài lòng nghe tiếng thông báo mức độ cẩu huyết giảm xuống, rèn sắt khi còn nóng, tôi lại lấy từ trong túi ra một phần báo cáo giám định quan hệ cha con trước khi sinh.
Thứ này đã chuẩn bị từ lâu để đối phó với huống về sau, tôi không ngờ lại sử dụng nó trong huống này.
Tôi ném tờ báo cáo lên mặt hắn, lạnh lùng : "Đáp án này, hài lòng chưa?"
Cố Phương Niên giống như bị sét đánh trúng, bàn tay siết chặt tờ báo cáo, giấy trắng mực đen, có độ tin cậy lớn hơn nhiều so với mấy lời Chu Nghiên Nghiên ra.
Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, có một y tá vừa đi ra ngoài liền lớn tiếng hỏi:
"Tống Noãn! Ai là người nhà của Tống Noãn?!"
Cố Phương Niên lảo đảo bước tới: "Tôi! Tôi là chồng ấy!"
Y tá liếc hắn một cái, giọng trách cứ: "Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, đáng tiếc là đứa bé không thể giữ ."
"Phụ nữ mang thai hai mươi sáu tuần, bị sốt không nhanh đưa ấy đến bệnh viện còn để ấy ở bên ngoài dầm mưa lâu như ?"
Hai mươi sáu tuần, thai nhi cơ bản đã thành hình.
Đại não có phản ứng với cử chỉ vuốt ve, thỉnh thoảng Tống Noãn đặt tay lên bụng, vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu tôi.
"Mẹ, hình như cục cưng vừa mới đạp con!"
Bây giờ ấy có cảm gì đối với Cố Phương Niên tôi cũng không rõ lắm.
Nhưng ấy mang sâu sắc với đứa con trong bụng.
Là người ra tất cả những chuyện này, tôi không hiểu Cố Phương Niên có mặt mũi gì ở chỗ này biểu diễn cảnh xót xa thâm .
Hiện tại người đau khổ nhất rõ ràng là Tống Noãn.
Bạn thấy sao?