Tôi rơi vào trạng thái sa sút tột cùng.
Thậm chí không dám trở về nhà đối diện với bố mẹ.
Tôi tìm đến quán bar mà hơn ba năm nay chưa từng bước chân vào.
Tôi muốn say để quên đi tất cả.
Không ít phụ nữ vì ngoại hình và khí chất của tôi mà chủ đến gần bắt chuyện.
Nhưng tôi đều từ chối.
Trải qua bao chuyện như , tôi đã không còn hứng thú với những cuộc vui thể xác vô nghĩa.
Một người cũ lâu ngày không gặp thấy tôi, ngồi xuống bên cạnh.
“Anh Trì, lâu quá không gặp rồi!”
“Anh quay lại chốn giang hồ rồi à?”
Anh ta dẫn theo một đám đàn em, giới thiệu tôi: “Nói cho mấy cậu biết, đây là Trì, thánh một thời của thế hệ chúng ta, không có người phụ nữ nào mà ấy không cưa đổ.”
Tôi lập tức trở thành nhân vật thần thánh trong mắt đám đàn em.
Người thì đưa thuốc, người thì mời rượu, nịnh nọt lấy lòng tôi.
Hy vọng tôi sẽ truyền lại cho họ chút kinh nghiệm.
“Anh Trì, dạo này em thích một tiểu thư nhà giàu, xem phải sao mới theo đuổi ấy? Anh giúp em, sau này nhất định có lợi cho !”
Câu của một người lập tức khiến tôi bừng tỉnh.
Như tôi, kẻ đã chơi bời đủ rồi, bây giờ tìm vợ cũng chỉ vì con.
Nhưng muốn tìm một người tốt cho con, lại quá khó.
Bây giờ nhà họ An đang tranh giành con với tôi, chẳng phải đây là một cơ hội tuyệt vời sao?
Trong đầu tôi lập tức nảy ra một ý tưởng táo bạo!
Chương 8: Bảo vệ.
24
Lúc ấy, tôi phấn khích vô cùng.
Chẳng còn tâm trạng nào để uống rượu nữa.
Tôi lập tức xua tay bảo họ rằng mình đã già, không còn như xưa, rồi vội vã rời đi.
Vì Đậu Đậu.
Cũng vì muốn dàn xếp mọi chuyện với nhà họ An.
Tôi quyết định sẽ ra tay với An Nhiên.
Nếu nhà họ An không để cho tôi con đường sống, thì tôi sẽ biến nhà họ An thành của tôi.
Tôi thừa nhận trong lòng mình có chút tâm lý trả thù.
Nhưng trên đời này, người có thể đối xử với Đậu Đậu tốt như mẹ, ngoài An Nhiên ra, thực sự không có người thứ hai.
Đặc biệt là An Nhiên không thể sinh con, đây chính là điểm yếu chí mạng.
Tôi không về nhà.
Mà tìm đến một quán bar yên tĩnh, gửi cho An Nhiên một tin nhắn, rằng tôi đã nghĩ thông suốt và muốn gặp ấy để bàn bạc.
Đối phó với kiểu phụ nữ biết mình không thể sinh con, nên tự khép kín và không dám ai, tôi vẫn có cách của riêng mình.
An Nhiên bị tôi dụ ra ngoài.
Trong không gian mờ ảo đầy ám muội ấy.
Tôi ôm lấy ly rượu, ánh mắt đỏ hoe vì men say.
“Anh đã uống bao nhiêu rượu ?” An Nhiên bước đến, giật lấy ly rượu của tôi.
“Anh không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao? Sao lại khóc?”
Giọng của ấy, rõ ràng dịu dàng hơn nhiều so với trước kia.
Tôi bày ra vẻ mặt đáng thương, giả vờ như đã say, nắm chặt tay An Nhiên, ấy bằng ánh mắt chan chứa cảm.
“An Tâm, xin lỗi em, là đã không chăm sóc tốt cho em.”
“An Tâm, em biết không, bao năm nay đã chăm sóc Đậu Đậu rất tốt, đôi mắt của thằng bé giống hệt em, mỗi lần thấy Đậu Đậu, lại nhớ đến em!”
“An Tâm, mệt mỏi lắm, bao năm nay vì Đậu Đậu, đã từ bỏ tất cả mọi thứ của bản thân.”
“Giờ đây, gia đình em muốn cướp Đậu Đậu đi, không biết phải thế nào!”
“Họ rằng có thể cho Đậu Đậu điều kiện giáo dục tốt hơn, môi trường sống tốt hơn.”
“Nhưng biết, nếu Đậu Đậu vào đó, không còn bố bên cạnh, thằng bé sẽ trở thành một công cụ phục vụ lợi ích của giới nhà giàu!”
“Anh không muốn con trai mình trở nên như thế, và tin em cũng không muốn, đúng không?”
“An Tâm, xin em cho chút chỉ dẫn, rốt cuộc nên gì? Chỉ cần có thể giữ Đậu Đậu, nguyện bất cứ điều gì!”
25
Với tư cách là một cao thủ trường.
Diễn xuất của tôi có thể là xuất sắc.
Năm xưa tôi đã khiến An Tâm mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo, thì em ấy, liệu sở thích có khác biệt nhiều không?
Hiển nhiên là không!
An Nhiên thực sự đã bị màn diễn của tôi mờ mắt.
Cô ấy không phản kháng.
Tôi thuận thế ôm chầm lấy ấy, tựa đầu vào bụng ấy, khóc nức nở đầy đau đớn.
An Nhiên chỉ lặng lẽ đứng đó, ôm lấy tôi, để mặc tôi khóc.
Tôi cứ khóc mãi, trong đầu tính toán thời gian.
Khoảng hơn mười phút sau, tôi dừng lại, ôm ấy thì thầm.
“An Tâm, xin lỗi em, năm xưa là có lỗi với em, không nên bỏ rơi em…”
“An Tâm, cho một cơ hội, để chịu đựng mọi đau khổ thay em, chỉ cần em bình an, không?”
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
Như thể đang mơ .
Cuối cùng im bặt.
Nhưng cơ thể vẫn thỉnh thoảng co giật.
Tôi có thể cảm nhận , cảm của An Nhiên đang dâng cao, vì nhịp tim ấy đang đập rất nhanh.
Tôi cũng có thể cảm nhận những giọt nước mắt của ấy rơi xuống.
Tôi biết, kế hoạch của mình đã thành công một nửa.
An Nhiên thấy tôi ngủ thiếp đi, liền đỡ tôi dậy, định dìu tôi rời đi.
Dù tôi giả vờ say, tôi cũng hiểu rằng đây là lúc nên rời khỏi đây.
Tôi muốn xem ấy sẽ đưa tôi về đâu.
Nếu là về nhà, tôi sẽ bảo ấy để tôi xuống trước cửa, chờ tôi tỉnh lại rồi vào.
Nếu là đến khách sạn, tôi sẽ quấn lấy ấy, không để ấy rời đi.
Cuối cùng, An Nhiên đã đưa tôi về nhà.
Khi xe đến trước cổng khu, tôi mơ màng mở mắt, thấy mình vẫn đang ôm lấy An Nhiên, tôi liền giả vờ giật mình.
“Xin lỗi, thật ngại quá, vừa rồi tôi có gì không?”
Tôi giả bộ hoảng hốt.
Rồi loạng choạng xuống xe, nằm vật ra đất.
An Nhiên vội vàng đỡ tôi dậy: “Anh từ từ thôi, đang gì ?”
Tôi vẫy tay, cố gắng chống tay lên, chỉ vào một góc bên cạnh.
“Phiền dìu tôi đến chỗ đó một chút.”
An Nhiên theo chỉ dẫn của tôi, đỡ tôi đến góc bên cạnh cổng khu.
Tôi liền ngồi bệt xuống đất, suýt nữa kéo cả An Nhiên ngã theo.
Bạn thấy sao?