Quay lại chương 1 :
Lúc ấy tôi mới nhận ra, những năm qua mình ngoài việc biết dỗ dành phụ nữ thì gần như chẳng có kỹ năng gì.
Chẳng lẽ tôi phải đi lừa tiền phụ nữ sao?
Đôi lúc, tôi thực sự đã nghĩ đến.
Với ngoại hình, vóc dáng và tài ăn của mình, nếu muốn tìm vài người phụ nữ bao dưỡng cũng không phải chuyện khó.
Nhưng tôi muốn tạo một tấm gương tốt cho con.
Tuyệt đối không thể để con đi vào con đường sai lầm.
Khi Đậu Đậu càng lớn, nó càng hiểu chuyện hơn, thậm chí nhiều thói quen, tính nết cũng bắt chước tôi.
Tôi cũng hiểu sâu sắc đạo lý: dạy con không chỉ là trách nhiệm của thầy, mà còn là trách nhiệm của cha.
Vì , trước mặt Đậu Đậu, tôi luôn cố gắng kiên cường, kiên nhẫn một người cha tốt.
Nhưng như quá mệt mỏi.
Trong lòng tôi, tích tụ quá nhiều cảm tiêu cực.
Thậm chí có lúc tôi nổi giận vô cớ.
Càng cố gắng kiên nhẫn, tôi lại càng mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, tôi không gắng gượng nữa.
Cơ thể tôi suy sụp.
Tôi phải nhập viện.
16
Sốt cao, tiêu chảy, ho…
Tôi đã nằm bẹp trên giường bệnh, đầu óc vẫn lo lắng hôm nay không đi bốc vác sẽ mất đi nhiều tiền.
Nhưng, cơ thể tôi đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Tôi cứ thế mê man nằm trên giường bệnh, truyền dịch suốt ba ngày, trạng của tôi mới khá lên đôi chút.
Bác sĩ tôi bị viêm phổi do hít bụi lâu ngày cộng với virus tấn công.
Ông ấy khuyên tôi sau này đừng công việc tiếp với bụi bẩn nữa, nếu không bệnh sẽ tái phát bất cứ lúc nào, nặng hơn có thể thành ung thư phổi.
Tôi không ngờ.
Một ngày nào đó, tôi lại rơi vào cảnh thế này.
Cuộc sống đã hoàn toàn đè bẹp tôi.
Sự thay đổi đột ngột khiến tôi không còn chút sức chịu đựng nào.
Có lẽ đây chính là bi kịch của đàn ông trung niên – không tiền tiết kiệm, không điểm tựa.
Nhưng tôi rõ ràng mới chưa đầy ba mươi tuổi mà!
Tôi bỗng thấy thế giới này thật nực .
Thậm chí tôi đã từng nảy sinh ý nghĩ kết thúc tất cả.
Nhưng khi thấy bức tranh con trai vẽ, nghe thằng bé lẽo đẽo đọc những câu thơ cổ mới học, cái dáng vẻ đáng ấy khiến tôi từ bỏ ý định đó.
Vì con, tôi nhất định phải kiên cường tiếp tục sống.
Trước khi trời sáng, là khoảnh khắc đen tối nhất.
Chỉ cần vượt qua tôi chắc chắn sẽ đón ánh bình minh.
Và quả thật.
Ánh bình minh của tôi đã tới.
Bố mẹ biết chuyện tôi bị mất việc, họ đã mắng tôi một trận.
Rồi họ viên tôi, khuyên tôi nên bắt đầu kinh doanh.
Lúc đó tôi vẫn còn do dự.
Nhưng bố mẹ : “Nhà mình không có nhiều tiền, có thể bắt đầu từ những việc đơn giản nhất.”
“Con vẫn thích đồ ăn mà phải không? Vậy thì mở một quán ăn sáng ngay trước cổng khu nhà, vốn không nhiều, chỉ hai ba vạn là đủ rồi, chỉ có điều sẽ vất vả đấy.”
“Nhưng bán đồ ăn sáng có lời lắm, trước đây lão Vương , ông ấy bảo những ngày đông khách có thể kiếm gần vạn đồng một ngày đấy.”
“Bố mẹ còn khỏe, có thể phụ giúp con, ít nhất còn hơn đi bốc vác ngoài công trường!”
Chương 6: Suy nghĩ
17
Tôi cảm đến rơi nước mắt.
Người ta vẫn , khi gặp khó khăn nhất, người có thể giúp đỡ , chính là cha mẹ.
Nhờ sự giúp đỡ của cha mẹ, tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn.
Tiệm ăn sáng nhanh chóng khai trương.
Không chuẩn bị nhiều, chỉ cần một vài thứ cơ bản.
Kinh doanh đồ ăn sáng là , chỉ cần hương vị không quá tệ, bản thân dậy sớm mỗi ngày, thì công việc sẽ ngày càng phát đạt.
Điều quan trọng hơn nữa là có thể thấy dòng tiền.
Mỗi ngày đều có tiền vào.
Dù mệt đến đâu, cũng cảm thấy đầy sức sống.
Cứ như , nửa năm sau, tôi không những trả hết mọi khoản nợ, mà còn để dành một khoản tiền không nhỏ.
Tôi cảm thấy tương lai của mình rạng rỡ hẳn lên.
Tôi bắt đầu có những ý tưởng mới mẻ dành cho người trẻ chúng tôi.
Tôi chuyển đổi tiệm ăn sáng thành quán ăn vặt, đồng thời nâng cấp mặt bằng, đầu bếp chuyên nghiệp, biến nơi này thành một trung tâm bếp tập trung.
Bánh bao, dầu cháo quẩy, há cảo, sủi cảo, thậm chí đến cả gia vị, đều chuẩn hóa.
Sau đó, tôi tận dụng kiến thức marketing từng học, nhanh chóng mở rộng chuỗi cửa hàng, tạo thành trào lưu hot.
Quán ăn vặt vốn đầu tư thấp, nên tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc mở nhượng quyền.
Hơn nữa, có bếp tập trung cung cấp nguyên liệu.
Những cửa hàng khác, chỉ cần diện tích nhỏ.
Mỗi ngày đều có nguyên liệu tươi mới, cũng giúp khách hàng yên tâm hơn khi ăn.
Cứ như , tôi đã có sự nghiệp của riêng mình.
Hơn nữa, tôi cũng thoát khỏi cảnh phải dậy sớm về khuya.
Tôi có nhiều thời gian hơn để ở bên con trai.
Thoắt cái, ba năm trôi qua Đậu Đậu đã lên lớp Một.
Ngay lúc tôi đang hưng thịnh, thuận buồm xuôi gió, chuẩn bị giải quyết chuyện cá nhân của mình.
Người phụ nữ đó bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ấy có chút quen thuộc, không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Vậy mà Đậu Đậu vừa thấy ấy, liền chạy thẳng đến, nhào vào lòng ấy.
“Mẹ ơi!”
18
Lúc đó, tôi sững người.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người phụ nữ ngày xưa thích thơ viết văn.
Tôi cũng nhớ lại lời Chu Tâm Nhiên từng về cuốn sách ấy.
Chính là do người phụ nữ đó để lại.
Khi đó, tôi thậm chí còn không biết tên ấy, đã cùng ấy qua đêm.
Hơn nữa, sáng hôm sau, tôi đã biến mất.
Đó là đêm tốt nghiệp đại học.
Tôi ngủ với ấy, rồi rời đi, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Đến giờ tôi thậm chí đã quên mất, mình từng gì với ấy.
Mà chính lời ấy đã khiến ấy nặng sâu nghĩa đến , sinh con cho tôi, và vẫn luôn chờ đợi tôi.
Nhưng điều tôi quan tâm nhất bây giờ.
Bạn thấy sao?