Chẳng hiểu gì cả!
Còn tôi thì đối xử với nó như , có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Cơn giận của tôi lập tức tan biến.
Tôi không để ý đến quần áo ướt, ôm nó vào lòng.
“Không sao rồi, sau này sẽ chăm sóc con thật tốt!”
Cũng không biết là do bản thân mình quá nhiều nghiệp chướng mà cảm thấy áy náy.
Hay là vì dù sao đây cũng là máu mủ của mình, nên tôi không đành lòng.
Tôi như biến thành một người khác.
Kiên nhẫn dỗ dành nó, tắm rửa cho nó, thay bộ đồ sạch sẽ.
Khi dọn dẹp xong xuôi bước ra, bát mì đã nguội lạnh.
“Con xem hoạt hình một chút, lại cho con.”
Tôi sợ nó lại ngủ quên, vội bật tivi cho nó.
Nó ngoan ngoãn gật đầu, đi ra sofa.
Vô cùng ghét bỏ mà ngồi ở đầu bên kia.
Lúc đó, khóe miệng tôi giật mạnh, cả người như muốn sụp đổ.
Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn lại bát mì cho nó, trong lúc nó ăn, tôi dọn dẹp sofa và thảm.
Không ngờ một gã đàn ông phong lưu, tự nhận là Lưu công tử đa mê hoặc muôn vàn phụ nữ, cuối cùng lại đi những việc này.
Chương 2: Sống sót
5
Khi tôi dọn dẹp xong mọi thứ.
Nó lại một lần nữa ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Tôi bế nó lên giường, để nó có thể ngủ thoải mái hơn.
Có lẽ vì vừa mất mẹ, nó trở nên rất nhát gan, chỉ cần một tiếng nhẹ cũng đủ nó giật mình tỉnh giấc.
Nó mở mắt, đôi mắt đẫm lệ, nắm chặt lấy tay tôi: “Bố ơi, đừng đi…”
Ầm!
Lúc đó, cả người tôi bỗng nóng bừng.
Tôi từng nghe vô số người phụ nữ gọi tôi “bố”, chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Tiếng gọi “bố” ấy khiến trái tim tôi tan chảy.
Mọi cơn giận dữ, oán trách khi nãy, phút chốc tan biến.
Tôi thậm chí cảm thấy khóe mắt mình đã đỏ lên.
Tôi gật đầu, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Ngoan nào, ngủ đi, bố không đi đâu, bố sẽ ở đây với con.”
Nó vẫn còn sợ hãi, bám chặt lấy tay tôi, đôi mắt đẫm lệ tôi: “Bố sẽ không bỏ con, đúng không?”
“Không đâu!” Tôi kiên định trả lời, nước mắt đã không thể kìm mà rơi xuống.
Nó mới yên tâm nhắm mắt, từ từ thiếp đi.
Tôi cứ thế nghiêng người ngồi bên cạnh, không dám cử , sợ nó tỉnh giấc.
Thời gian trôi đi từng chút một, thắt lưng tôi đau ê ẩm.
Tôi muốn đổi tư thế.
Nhưng chỉ cần tôi cử , nó liền run rẩy, thậm chí bật ra những câu mê.
“Mẹ ơi, đừng… mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, mẹ đừng đi…”
“Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đừng đánh con, đừng bỏ con, mẹ ơi…”
Giọng đáng thương ấy khiến tim tôi như vỡ vụn.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu có phải sau khi An Tâm sinh nó ra, đã từng bạo hành nó.
Đổ hết hận thù dành cho tôi lên đứa trẻ này.
Tôi nhẹ nhàng nó: “Con à, yên tâm nhé, sau này bố sẽ chăm sóc con thật tốt.”
6
Nhờ có xét nghiệm quan hệ cha con, việc nhập hộ khẩu cho thằng bé diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tôi dẫn nó đi thủ tục hộ khẩu.
Ban đầu tôi định đặt cho nó một cái tên, nó lại với tôi.
“Mẹ con tên là Lưu Tinh Hải, trôi dạt (Lưu) qua biển sao rộng lớn, thấu mọi phồn hoa!”
Lúc đó tôi sững người.
Bởi vì ý nghĩa ấy chính là câu do tôi buông lời văn vẻ ngày xưa.
Đó là câu tôi từng dối một ngây thơ để tạo ấn tượng lãng mạn.
Giờ tôi thậm chí còn không nhớ nổi tên ấy.
Nhưng tôi vẫn nhớ câu này.
Xem ra, năm đó tôi cũng từng câu ấy với An Tâm.
Con trai kể với tôi, mẹ nó bình thường vẫn gọi nó là Đậu Đậu, chưa từng gọi bằng tên thật.
Vì thế nó bảo tôi cũng gọi nó là Đậu Đậu, tên thật thì để dành cho khi đi học mẫu giáo.
Tôi bị sự thông minh và đáng của nó cho bật .
Sau khi nhập hộ khẩu xong, tôi thủ tục cho nó nhập học.
Đậu Đậu không hề phản kháng, ngược lại còn rất vui vẻ.
Ngoài những lúc nhớ mẹ mà nũng, bình thường nó rất ngoan ngoãn.
Hơn nữa còn vô cùng độc lập.
Tôi tìm hiểu qua câu chuyện của nó mới biết, dường như mẹ nó bị bệnh nên không ai chăm sóc, khiến nó thường xuyên phải tự chơi một mình.
Giờ chơi với bè, nó rất vui.
Không ngờ nó còn biết rằng tôi phải đi kiếm tiền trả nợ.
Lúc đó tôi thực sự ngạc nhiên.
“Là mẹ với con đó!” Đậu Đậu bĩu môi: “Mẹ bảo sau này con ở với bố, không lúc nào cũng quấn lấy bố, phải để bố đi kiếm tiền, vì mẹ nợ nhiều tiền, cần bố trả giúp!”
Tôi chỉ gượng gạo.
Trong lòng thầm chửi An Tâm một trận.
Nhưng khi biết là vì An Tâm bị bệnh nên phải tiêu tốn rất nhiều tiền, tôi cũng nguôi ngoai.
Chuyện đã đến nước này, gì thêm cũng vô ích.
Vì con, tôi vẫn phải trả hết số nợ này.
7
Tôi đã bán căn nhà của mình.
Căn nhà mà tôi từng vô cùng tự hào, từng đưa không biết bao nhiêu người phụ nữ về đó, giờ đã bán đi.
Căn nhà bán một triệu tám trăm ngàn tệ.
Trừ đi gần một triệu tệ tiền vay mua nhà còn lại, cùng với đủ loại phí, cuối cùng tôi chỉ còn lại hơn bảy trăm ngàn tệ.
Tôi là kiểu người tiêu xài hoang phí, chẳng có chút tiền tiết kiệm nào.
Với khoản nợ một triệu ba trăm ngàn, tôi vẫn còn thiếu hơn năm trăm ngàn.
Tôi đã thương lượng với phía bên kia về khoản trả góp hàng tháng.
Nhưng tôi thậm chí còn không đủ tiền nhà.
Để có thể kiếm tiền tốt hơn, tôi đành phải dọn về nhà bố mẹ ở tạm.
Khi bố mẹ biết tôi đã bán căn nhà, họ suýt nữa đã bóp chết tôi.
Dù sao, khoản tiền đặt cọc mua căn nhà khi xưa cũng là do họ cho tôi.
Cho đến khi họ thấy thằng cháu mũm mĩm, cơn giận mới nguôi ngoai.
Bố mẹ định bán ngôi nhà cũ của họ để giúp tôi, tôi đã từ chối.
Tôi không muốn bố mẹ, sau cả đời vất vả, cuối cùng phải chịu cảnh không nhà để về.
Bạn thấy sao?