Mẹ Con Đã Chết [...] – Chương 11

Cuối cùng tôi lên tiếng trước: “An Nhiên, còn vài tiếng nữa là trời sáng, chúng ta nghỉ ngơi một chút, mai tôi sẽ cùng lo chuyện của Đậu Đậu.”

An Nhiên tôi thật sâu, định gì đó lại thôi.

Tôi tiếp tục: “Mong vì An Tâm mà cho tôi nhiều dịp gặp Đậu Đậu hơn, dù gì thằng bé đã mất mẹ, tôi không muốn nó thiếu luôn thương của cha.”

An Nhiên gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Cô ấy bỗng ngẩng đầu, đôi mắt bừng sáng tôi: “Lưu Trì, thực ra có một cách, không chỉ giúp và Đậu Đậu không bị chia cắt, mà còn giải quyết khủng hoảng hiện tại của , để gia đình tôi không áp lực cho nữa!”

Tôi tròn mắt An Nhiên, chờ đợi câu ấy cả đêm rồi.

“Cách gì?”

An Nhiên cắn môi, đấu tranh tư tưởng, một lúc lâu sau mới tôi : “Chúng ta kết hôn giả!”

Khuôn mặt ấy đỏ bừng.

Cơ thể cũng run lên vì căng thẳng.

Tôi đoán An Nhiên sẽ đưa tôi về hướng này, khi ấy ra, tôi vẫn không khỏi bất ngờ.

Lời đã ra, An Nhiên không còn kìm nén nữa, tiếp tục: “Em không thể sinh con, đã không còn là công cụ để gia đình liên hôn, dù bố mẹ em có gả em, người ta cũng không thật lòng em.”

“Dù sao cũng rồi, em cũng muốn nghĩ cho Đậu Đậu, có bên cạnh, thằng bé mới có thể lớn lên hạnh phúc!”

Trong lòng tôi dâng trào cảm .

này đã hoàn toàn bị tôi – tay lão luyện – nắm gọn.

Nhưng tôi vẫn tỏ ra bối rối: “An Nhiên, có thiệt thòi cho em không? Em còn trẻ, dù không thể sinh con, với y học hiện đại, sớm muộn cũng sẽ có cách chữa trị.”

“Hơn nữa, như thế này, dù em có giả vờ kết hôn với , bố mẹ em cũng sẽ không đồng ý đâu!”

Chiêu “lùi để tiến” của tôi khiến An Nhiên càng thêm mạnh dạn.

Cô ấy bước thẳng đến trước mặt tôi: “Lưu Trì, từ nhỏ em đã nghe chị kể về , chị ấy bao nhiêu năm, là người đàn ông đáng để giao phó cả đời.”

“Trước đây em không tin, giờ thì tin rồi.”

“Những năm qua chăm sóc Đậu Đậu thế nào, em đều rõ. Đậu Đậu có người cha như mới có thể lớn lên khỏe mạnh!”

“Em chẳng thấy thiệt thòi gì cả. Anh đã rồi, em còn trẻ, chúng ta chỉ tạm thời kết hôn giả, đợi Đậu Đậu lớn lên, rồi chúng ta ly hôn, lúc ấy em sẽ đi tìm của mình, chẳng phải sao?”

Tôi biết, dù ấy .

Nhưng trong lòng An Nhiên, đã âm thầm quyết định sẽ chấp nhận tôi vì Đậu Đậu.

Tôi tất nhiên cũng sẽ chịu trách nhiệm với ấy.

Tôi nắm chặt tay An Nhiên: “An Nhiên, thật ra ngay từ lần đầu gặp em, đã có chút rung .”

“Em giống An Tâm quá đỗi.”

“Lúc ấy nghĩ đó chỉ là vì em giống An Tâm, sau một thời gian tiếp , mới nhận ra, em là em, An Tâm là An Tâm. Tình cảm dành cho em không phải vì An Tâm.”

Khuôn mặt An Nhiên đỏ bừng, trong mắt ánh lên những giọt lệ, nở nụ tôi:

“Vậy… đây có tính là lời tỏ không?”

29

Câu hỏi đó khiến tôi có chút bối rối.

Nhưng, tôi vẫn kiên định gật đầu, dùng chiêu trò của một tay lão luyện: “Đây không phải là lời tỏ , mà là lời hứa dành cho em!”

Khoảnh khắc ấy.

An Nhiên đã bật khóc.

Một thuần khiết, ngây thơ như ấy, sao có thể là đối thủ của tôi?

Trái tim An Nhiên đã hoàn toàn bị tôi chinh phục.

Cô ấy chủ lấy điện thoại ra, tôi: “Lưu Trì, sắp tới chúng ta sẽ phải hứng chịu rất nhiều điều tiếng, em hy vọng có thể gánh vác nổi!”

“Em định gì?” Tôi hơi nhíu mày.

Tình huống này đã vượt ra ngoài dự tính của tôi, khiến tôi có chút không hiểu rõ.

“Anh cũng biết, bố mẹ em sẽ không dễ dàng chấp nhận chúng ta ở bên nhau!”

An Nhiên trầm giọng : “Hơn nữa, trên danh nghĩa, cũng coi như là rể của em, nên họ tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!”

“Vì thế, chúng ta phải ra tay trước, để mọi chuyện bùng lên.”

“Họ là thương nhân, đến lúc đó họ sẽ né tránh những chuyện nặng nề, chọn cách để chúng ta kết hôn nhằm dập tắt mọi chuyện.”

“Anh yên tâm, em sẽ chịu mọi trách nhiệm, cố gắng giảm thiểu tổn thương cho !”

Tôi đã đoán , An Nhiên định gọi cho phóng viên, để chuyện này bị truyền thông phanh phui.

Làm sao tôi có thể để ấy – một người con yếu đuối – phải gánh chịu rủi ro to lớn? Tôi lập tức kéo ấy vào lòng, ôm chặt lấy ấy.

“Đừng lo, sẽ cùng em đối mặt với tất cả. Anh muốn để cả thế giới biết, chúng ta là hai người đồng lòng tiến tới!”

Khoảnh khắc ấy, tôi không hề lừa An Nhiên.

Tôi thật sự đã đưa ra quyết định!

Dù ban đầu ý định của tôi là lợi dụng ấy.

Nhưng lúc này, tôi đã gạt bỏ hết những ý nghĩ đó.

Tôi muốn chịu trách nhiệm với người con này!

Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua tôi thực lòng muốn đối xử tốt với một người phụ nữ!

Dùng cả tấm lòng để thương ấy!

Chương 10: Mang thai.

30

An Nhiên cũng không ngờ tôi lại ôm chặt lấy ấy.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp gần gũi.

Nhưng cảm giác giữa chúng tôi lại như đã quen nhau từ lâu.

Chúng tôi cứ ôm nhau như thế thật lâu.

Nhưng cả hai không tiến thêm bước nào.

An Nhiên lập tức lấy điện thoại ra gọi đi.

“Tiểu Phi, ngay lập tức liên lạc với cánh phóng viên, rằng nhị tiểu thư nhà họ An và rể đang thân mật trong khách sạn Thiên Hà.”

Khi nghe thấy tin tức chấn như thế, tôi cũng có chút hoảng hốt.

Không ngờ rằng tôi lại nổi tiếng nhờ vào việc bị chính em của An Tâm chủ tiết lộ.

Sau khi gọi điện xong, An Nhiên tôi: “Lưu Trì, lát nữa chúng ta sẽ bị chụp lén, tôi hy vọng có thể diễn thân mật với tôi, coi như là luyện tập trước!”

Tôi hoàn hồn lại, khóe miệng nở một nụ gian tà.

Đến nước này rồi, nếu tôi còn giả vờ thuần khiết thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tôi ôm lấy An Nhiên, bế ấy lên và đặt ấy xuống giường.

“Hãy tin tôi, sau sáng mai, chúng ta sẽ không cần phải giả vờ, mà vẫn có thể tỏ ra thân mật hết mức!”

An Nhiên sợ hãi đến mức mặt tái nhợt.

Nhưng ấy không phản kháng, chỉ nhắm mắt lại và thuận theo tôi.

Ngày hôm sau.

Rào cản cuối cùng giữa chúng tôi đã không còn.

Ánh mắt chúng tôi nhau không khác gì những cặp đôi đang say đắm.

An Nhiên đã hoàn toàn bị tôi chinh phục.

Từ tâm hồn cho đến thể xác.

Cô ấy bây giờ giống hệt như An Tâm năm xưa, hoàn toàn thuộc về tôi.

Chúng tôi đường hoàng bước ra khỏi khách sạn, cố ý tỏ ra thân mật dưới ống kính phóng viên.

Chiều hôm đó, tin tức về nhị tiểu thư nhà họ An và rể tràn ngập khắp các mặt báo.

Tôi biết, lúc này An Nhiên sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Để giúp An Nhiên, tôi dẫn Đậu Đậu đến nhà họ An.

Với tư cách là một người đàn ông, sao tôi có thể để An Nhiên một mình đối mặt với sóng gió?

31

Khi An Nhiên thấy tôi đến, ấy cảm đến rơi lệ, lập tức lao vào lòng tôi.

Tôi ôm chặt lấy An Nhiên, nắm tay Đậu Đậu: “Đậu Đậu, gọi mẹ đi!”

Trước mặt tất cả mọi người, Đậu Đậu gọi An Nhiên là mẹ.

Bởi vì An Nhiên và An Tâm trông quá giống nhau.

Hơn nữa, Đậu Đậu cũng rất cần một người mẹ.

Bố mẹ của An Nhiên cũng có chút bối rối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...