Mẹ Con Đã Chết [...] – Chương 10

Tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, cứ đi đi, để tôi ngồi đây tỉnh một chút rồi về!”

“Anh bậy gì , mau đứng dậy, tôi sẽ dìu về!”

Giọng của An Nhiên mang chút mạnh mẽ.

Đó là phản ứng vô thức của một người phụ nữ khi coi như người của mình.

Trong lòng tôi thầm đắc ý.

Tôi biết bước thứ hai đã thành công.

Tôi cố gắng tỏ ra tỉnh táo, còn nở nụ với ấy.

“Tôi thật sự không sao, tôi chỉ ngồi đây một lúc thôi, bây giờ về tôi sợ Đậu Đậu thức giấc!”

“Cô cứ về đi, đừng lo cho tôi, ở đây xấu hổ lắm, tôi không sao đâu.”

“Không !” Giọng An Nhiên càng giận dữ, ấy liền kéo tôi dậy: “Chỗ này lạnh quá, mau dậy đi, kẻo bị cảm đó.”

Tôi cứ thế bị An Nhiên đỡ dậy, rồi ấy dìu tôi đi về hướng khác.

“Cô định đưa tôi đi đâu, tôi phải về nhà mà!”

Tôi giả bộ lo lắng, còn định đẩy ấy ra.

Nhưng tay An Nhiên siết chặt vào eo tôi: “Ngoan ngoãn đi đi, tôi đâu có ăn thịt !”

Tôi ngoan ngoãn im lặng, cứ thế để An Nhiên dìu tôi lên xe, đưa tôi đến một khách sạn.

26

Khi chúng tôi bước vào khách sạn.

Tôi biết, kế hoạch của mình đã hoàn thành tám mươi phần trăm.

Phần còn lại, chỉ là xem tôi có thể khiến An Nhiên ở lại qua đêm với mình hay không.

An Nhiên thực sự rất dịu dàng.

ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, đó chỉ là vì ấy không thể sinh con, nên cố giữ khoảng cách với người khác, không cho ai dám tiến gần.

Nhưng sâu thẳm bên trong, ấy lại rất ấm áp.

An Nhiên dìu tôi vào phòng, còn cởi áo khoác và giày cho tôi, đặt tôi nằm trên giường.

Thậm chí ấy còn rót cho tôi một cốc nước ấm.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự cảm .

Khi ấy đặt cốc nước xuống và định rời đi, tôi liền nắm chặt lấy tay ấy.

“Đừng đi, không?”

An Nhiên toàn thân run lên.

Đôi mắt ấy mở to tôi.

Còn tôi, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài đáp lại ấy.

Tôi không bất kỳ lời nào, chỉ im lặng đặt tay ấy lên má mình, lặng lẽ khóc.

Khoảnh khắc đó.

Tôi cũng không biết mình đang cảm thấy tội lỗi, hay thực sự cảm .

Dù sao, tôi cũng đã khóc thật sự.

An Nhiên cũng không rời đi.

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh giường.

Tôi tái hiện một cách chân thật dáng vẻ sợ hãi, đau khổ của con trai tôi ngày đầu tiên về ở với tôi.

Suốt cả đêm, tôi không hề ngủ.

tựa vào tay An Nhiên rất thoải mái.

Nhưng tôi sợ ấy sẽ rời đi.

Nếu ấy bỏ đi, kế hoạch của tôi sẽ thất bại.

An Nhiên cũng không rời đi.

Tôi cảm nhận ấy cũng không ngủ.

Bởi vì giữa đêm, ấy đã dùng tay chạm vào mặt tôi.

Tôi biết, ấy đã nảy sinh cảm với tôi.

Tôi thậm chí đã có ý nghĩ bùng lên, muốn lập tức lật người ôm lấy ấy.

Nhưng tôi đã kiềm chế lại.

Bởi vì tôi không phải chỉ muốn chơi bời với ấy một đêm.

Tôi phải khiến ấy thực sự mở lòng, hoàn toàn bước vào trái tim ấy.

Chỉ như , tôi mới có thể bảo vệ Đậu Đậu và gia đình nhỏ của mình.

Chương 9: Đối với .

27

An Nhiên tuy sinh ra trong gia đình giàu có.

Nhưng đối với những chiêu trò trong chuyện nam nữ, chắc vẫn chưa từng trải nhiều.

Nếu không, năm xưa An Tâm cũng đã không vì mang thai mà cắt đứt quan hệ với gia đình.

Cứ thế, chúng tôi đã trải qua một đêm bình yên.

Nói chính xác hơn là nửa đêm.

Bởi vì tôi thật sự không nhịn nữa.

Tôi lờ mờ thức dậy để đi vệ sinh.

Ban đầu tôi định đi thật nhẹ nhàng.

Nhưng An Nhiên vốn chẳng ngủ, đã mở mắt tôi.

Bốn mắt nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Sau một lúc im lặng, nếu tôi còn giả vờ say, sẽ chỉ càng lố bịch hơn.

Tôi ngượng ngùng chỉ về hướng nhà vệ sinh: “Tôi đi vệ sinh chút.”

An Nhiên đỏ mặt, khẽ gật đầu, quay đầu sang hướng khác.

Lúc này tôi mới phát hiện, nhà vệ sinh này lại là kính trong suốt.

Ít ra cũng nên mờ kính đi chứ.

Trong suốt thế này thì còn ra thể thống gì nữa?

Nhưng tôi đã nhịn hết nổi.

Đành phải vào, lúng túng giải quyết nỗi buồn.

Tiếng nước chảy róc rách vang lên khiến tôi cũng xấu hổ, huống hồ là An Nhiên bên ngoài.

Khi tôi bước ra, An Nhiên quay lưng về phía tôi, dáng người uyển chuyển của ấy lộ rõ.

Lúc đó tôi cũng thoáng ngẩn ngơ.

Dù sao, An Nhiên nhỏ hơn tôi gần mười tuổi.

Ở độ tuổi ấy, phụ nữ có sức hấp dẫn đặc biệt đối với tôi.

Bởi lẽ đàn ông dù già vẫn là cậu bé trong lòng, luôn thích vẻ đẹp mười tám tuổi.

Tôi cố nén ý nghĩ bốc đồng, hơi lúng túng bước lên.

“An Nhiên, chắc cũng muốn đi vệ sinh, đi đi, đừng nhịn.”

An Nhiên vẫn quay lưng lại, đầu cúi thấp.

Dáng vẻ ấy thật quyến rũ.

“Đi đi, tôi sẽ ra ngoài đợi !”

Để tránh bầu không khí lúng túng, tôi bước ra khỏi phòng, nhường không gian cho An Nhiên.

Đôi khi, cảm một người phụ nữ không cần những lời hoa mỹ, mà nằm ở những chi tiết nhỏ.

Hành này của tôi có thể đã tan vỡ bức tường cuối cùng của ấy.

28

Tôi không phải đợi quá lâu bên ngoài, An Nhiên đã mở cửa.

“Vào nhanh đi, ngoài này lạnh lắm!”

“Ừm!” Tôi gật đầu, bước vào.

Hai chúng tôi lại rơi vào không khí lúng túng.

Dù sao cả hai giờ đã tỉnh táo, và là nam nữ đơn độc trong cùng một phòng, cảm giác mờ ám ấy thật khó tả.

“Hay là tôi đi trước!”

Cả hai chúng tôi đồng thanh , sự ăn ý ấy lại càng cho không khí thêm phần ngượng ngùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...