8
Tôi cầm tay Vương Kỳ Thanh và lật lịch ra cho ta xem: "Ngày 20 tháng này sẽ có kết quả, cuối tháng chúng ta có thể đính hôn, sao không nghỉ việc trước đi để chúng ta quen với cuộc sống sau hôn nhân?"
Những lời này chính là điều Vương Kỳ Thanh đã khi chúng tôi mới ở bên nhau. Anh ta việc đàn ông ra ngoài việc, phụ nữ lo việc nhà là phong tục lạc hậu, còn tôi thì quá tài giỏi, ta sẵn sàng đảm nhận việc nội trợ.
Nhưng bây giờ, khi tôi ra điều đó, ta lại không đồng ý ngay.
Anh ta liếc chỗ khác, trông có vẻ không tự tin: "Nhưng bây giờ em đang ở giai đoạn quan trọng, nếu nghỉ việc, những người em tin tưởng lại càng ít đi. Hơn nữa, nếu sau này em mang thai, mà lại nghỉ việc, ai sẽ ở lại công ty để theo dõi mọi việc cho em? Thôi, tốt nhất là không nên nghỉ việc."
Phải rồi, nếu ta nghỉ việc, với năng lực hiện tại, sẽ rất khó để vào lại công ty.
"Ai em muốn sinh con chứ?" Tôi giả vờ ngạc nhiên rồi nhăn mặt, "Sinh con đau lắm, em không muốn đâu. Hơn nữa, nhà em lớn và có nhiều tài sản như , em không lo không có ai thừa kế, cũng không cần lo lắng."
Nhìn bộ mặt méo mó của ta, tôi phải cố nhịn , rồi tung ra đòn cuối: "Anh không nghỉ việc cũng , chúng ta kết hôn thì phải ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân. Công việc này cũng coi như bảo đảm cho ."
"Thỏa... thỏa thuận?"
"Đúng ." Tôi lấy ra thỏa thuận đã soạn sẵn và đặt trước mặt ta, "Anh yên tâm, ăn ở cùng em , em sẽ tự trả thêm lương cho , mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt. Anh muốn quà gì hợp lý, em cũng sẽ mua cho. Thế nào, , em có đối xử tệ với không?"
Thật sự mà , đây đã là đãi ngộ rất tốt rồi.
Nếu ta biết đủ, tôi có thể vì gương mặt đẹp và chút khôn khéo của mà tiếp tục ở bên. Anh ta tự nuôi mẹ mình, không phiền tôi, hai mẹ con họ có thể sống thoải mái đến hết đời.
Nhưng nếu ta có suy nghĩ lệch lạc, thì tôi rất tiếc, trên đời thiếu gì đàn ông?
"Chuyện này không cần gấp đâu, em , đợi khi em ký hợp đồng lớn xong, chúng ta sẽ bàn lại."
Vương Kỳ Thanh nhận lấy bản hợp đồng, những đường gân xanh nổi lên trên tay ta chứng tỏ ta không thoải mái như lời .
Khi Tô Mộ Thanh đến tìm tôi, Vương Kỳ Thanh ngồi trên ghế sô-pha bên cạnh. Cuộc chuyện của chúng tôi không hề né tránh ta.
"Giang Na, cậu yên tâm, mình đã kiểm tra sản phẩm, không có gì sai sót cả. Chỉ cần ký hợp đồng, chúng ta chắc chắn sẽ thắng lớn!"
"Đúng , áp lực rất lớn, mình đã đặt cược gần hết tài sản vào lần này. Nếu thất bại, cùng lắm thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
"Đừng lo, mình đã mang kế hoạch và bảng báo giá cho cậu rồi, cậu xem kỹ lại đi. Tối nay chúng ta đi ăn, thư giãn một chút nhé."
Tô Mộ Thanh liếc Vương Kỳ Thanh và : "Anh Vương đi cùng chứ? Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, tôi phân biệt rõ ràng. Mong không để bụng vì thời gian qua tôi theo nguyên tắc công ty. Công ty càng lớn, càng phải có quy tắc, hiểu chứ?"
Vương Kỳ Thanh khổ, gật đầu.
"Tô Tô, mình và định kết hôn, mình đã cho ấy xem hợp đồng rồi. Cậu đừng ghen với ấy nữa nhé. Hai người đều rất quan trọng với mình."
Nghe nhắc đến hợp đồng, Tô Mộ Thanh có chút , Vương Kỳ Thanh với ánh mắt có phần chấp nhận: "Tốt lắm, tốt lắm. Mình đâu có ghen với ấy. Anh ấy đã hiểu cậu thế này, sao mình không yên tâm cho . Đúng rồi, cậu không mang quà về cho mình sao?"
Tôi vỗ trán rồi lập tức đứng dậy: "Đúng rồi, trong túi của mình, đi thôi, mình sẽ đưa cậu nhân tiện đi ăn luôn."
"Anh , cất giúp em bản kế hoạch và bảng báo giá vào ngăn kéo, khóa lại cẩn thận nhé. Sau đó dọn dẹp chỗ này, chúng em sẽ đợi ở dưới nhà."
Vương Kỳ Thanh vui vẻ đồng ý, khi tôi và Tô Mộ Thanh ra khỏi cửa, ta liền lấy điện thoại ra.
Bạn thấy sao?