Mẹ Con Bảo Mẫu [...] – Chương 7

7

 

"Chị Chu, chị biết đấy, ông chủ của chúng tôi rất tin tưởng tôi. Cách đơn giản, thô bạo của chị khó có thể thành công."

 

Người phụ nữ trước mặt tôi mặc trang phục rất chỉn chu, khuôn mặt xinh đẹp lại trang điểm theo phong cách đơn giản, ấy là trợ lý của ông Mặc, giám đốc công ty đối thủ.

 

Mục đích chuyến công tác của tôi, một là để thêm rắc rối cho dì Trần, hai là để gặp ấy.

 

Tôi tự tay rót cho Lý Tuyết Vy một tách trà, ánh mắt tôi lại dừng trên chiếc áo vest nhăn nhúm của ấy.

 

"Nếu chị nghĩ 'tin tưởng' nghĩa là rót trà, đưa tài liệu, bị đồng nghiệp hiểu lầm là nhân của ông chủ, còn phải che giấu vẻ đẹp của mình, thì đúng là tôi không thể cho chị sự tin tưởng đó."

 

"Nhưng nếu chị muốn kinh doanh, dẫn dắt một nhóm, kiếm nhiều tiền hơn và có thể thoải mái thể hiện vẻ đẹp của mình, thì tôi nghĩ tôi có thể."

 

Công ty của ông Mặc là một công ty lâu đời, năng lực mạnh, tư duy rất bảo thủ.

 

Một người tài năng như Lý Tuyết Vy chỉ vì là phụ nữ mà bị giới hạn ở vai trò trợ lý.

 

Dù rót trà giỏi đến đâu, giao tài liệu nhanh đến mấy, họ cũng chỉ coi giá trị của ấy là sáu ngàn tệ một tháng, thậm chí có người thay thế thì còn tốt hơn.

 

Lý Tuyết Vy nhấp một ngụm trà, cúi đầu xuống, chờ tôi tiếp. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ ấy, chờ đưa ra lựa chọn.

 

"Chị Chu, tôi không những việc ăn cắp tài liệu như , tôi có nguyên tắc của mình."

 

"Tất nhiên." Tôi nhướng mày, "Tôi sẽ thắng một cách quang minh chính đại. Tôi rất ngưỡng mộ người có nguyên tắc. Cô không cần gì cả, chỉ cần đợi kết quả lần này. Nếu tôi thắng, tôi hoan nghênh chuyển sang việc cho tôi, tôi rất cần người tài như . Nếu tôi thua, có thể tiếp tục ở lại với ông Mặc."

 

"À, còn nữa, trai của tôi, Vương Kỳ Thanh, nếu ta có bất kỳ mối liên hệ nào với ông Mặc, tôi mong có thể cung cấp bằng chứng sau khi chuyện này kết thúc. Đó sẽ là tín hiệu cho thấy đã chấp nhận lời mời của tôi, thế nào?"

 

Trong thương trường gì có ai hoàn toàn trong sạch? Cô không muốn chơi chiêu bẩn, không có nghĩa là người khác sẽ không.

 

Nếu không có biện pháp phòng ngừa, thì chỉ có thể rằng công ty của kẻ ngốc sẽ không tồn tại lâu.

 

Lý Tuyết Vy gật đầu: "Chị Chu, chị định nhân tiện dọn dẹp sạch sẽ nội bộ sao?"

 

"Trước đây tôi đã cho ta một bài học, tôi muốn xem người ta có biết rút kinh nghiệm hay không."

 

Khi tôi cuối cùng quay lại công ty, thành tích của Vương Kỳ Thanh đã rơi xuống mức trung bình kém. Không còn ai giúp ta gánh vác hay lấy lòng nữa, khả năng của ta chỉ đến mức đó.

 

Thấy tôi không thèm liếc ta một cái, ta tự giác bước vào văn phòng của tôi, đôi tay bắt đầu xoa bóp vai tôi một cách khéo léo.

 

"Em , cuối cùng em cũng về rồi, nhớ em lắm. Công việc đã xong chưa? Trông em gầy đi rồi, tối nay về nhà nấu cơm cho em không?"

 

Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng việc ta đang mát-xa cho mình, chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừ", không thêm gì.

 

"Em , nếu chúng ta giành hợp đồng, chúng ta sẽ kiếm mười tỷ. Lúc đó, em không cần đi nữa, chỉ cần ở nhà nấu cơm và lo việc nhà cho , em thấy sao?"
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...