5
Vương Kỳ Thanh vốn là một nhân vật khá có tiếng khi còn ở trường. Anh ta nhận học bổng, trợ cấp, lần nào thi cũng đứng trong top ba của lớp, và tham gia rất nhiều hoạt .
Ban đầu tôi không thích mấy chàng nhỏ tuổi, một cậu em trai mạnh mẽ, giỏi giang bên ngoài lại ngoan ngoãn và biết cách lấy lòng tôi, khiến tôi khó mà không xiêu lòng.
Tôi biết cuộc sống của ta không dễ dàng, nên tôi rất hào phóng. Anh ta không phải loại ăn bám, và khi tôi tặng quà, ta đều từ chối, giữ thể diện cho mình.
Giờ tôi mới nhận ra, ta chẳng từ chối gì cả, mà còn mong tôi lo hết cho ta.
Giờ thì đề nghị đền bù cũng chỉ vì ta biết rằng tôi sẽ không lấy tiền của ta.
"Được thôi, nếu muốn đền bù, thì tốt quá rồi." Tôi nhanh chóng mở điện thoại, tìm mua hàng ngay, thứ nào có sẵn thì mua thêm, còn không có thì mua với giá cao.
Với những thao tác đó, hóa đơn đã lên tới hơn năm trăm ngàn tệ.
Vương Kỳ Thanh đã việc với tôi hai năm kể từ khi tốt nghiệp, mỗi tháng tôi trả cho ta vài chục ngàn tệ, ăn ở đều không phải lo. Lần này thì lấy gần hết tiền tiết kiệm của ta.
Nhìn mặt ta xám xịt, tôi càng cảm thấy phấn khích: "Sao thế ? Có phải đắt quá không?"
"Miễn là em vui vẻ, không đắt chút nào." Vương Kỳ Thanh nghiến răng thanh toán rồi ngồi lên xe của tôi, chúng tôi đi đến nhà mới.
Vừa ở đồn cảnh sát, người ta đã tra ra đúng như lời Vương Kỳ Thanh , bà nội và cha ruột của ta đều đã qua đời, còn mẹ thì bỏ đi khi ta còn nhỏ.
Nhưng sao tôi thấy mọi thứ vẫn không đúng.
Người bỏ đi thì đâu phải là c//hế//t, đúng không?
"Em , chúng ta đi du lịch về rồi, khi nào kết hôn đây?" Vương Kỳ Thanh ôm tôi vào lòng, hơi thở phả vào cổ tôi, "Anh muốn có một danh phận, không?"
Ngay lập tức tôi tỉnh táo lại.
Trước đây, tôi đã từng nghĩ rằng, Vương Kỳ Thanh không có cha mẹ, kết hôn rồi đăng ký cũng không sao, ngay cả khi ta ngoại sau này, tôi vẫn có thể chia một phần tài sản cho ta phí chia tay.
Nhưng giờ lại có một người phụ nữ cho là mẹ ta, và ta không chịu thật.
Tôi chỉ sợ tờ giấy đăng ký kết hôn sẽ trở thành lá bùa tử thần của mình, và công sức cả đời tôi sẽ bị người khác cướp mất.
"Đương nhiên rồi, chờ thêm một thời gian nữa nhé. Dạo này công ty bận quá. Anh hiểu cho em, tất cả là vì tương lai của chúng ta, đúng không?"
Đây không phải là tôi lừa ta, đối thủ cạnh tranh của công ty đang phát triển sản phẩm tương tự. Ai chiếm lĩnh thị trường trước sẽ thắng, và giờ là thời điểm quan trọng.
Nhưng chẳng bao lâu, tôi nhận tin rằng nhóm của dì Trần đã nộp tiền và thả.
Những người khác đã về quê, còn dì Trần thì tiếp tục ở lại thành phố.
Nhưng danh tiếng của bà ta trong giới chúng tôi đã chẳng còn ai không biết. Bà ta chuyển sang cho một chủ nhà khác trả lương thấp hơn, đã quen sống thoải mái, giờ chẳng ai vừa lòng.
Hoặc là người ta giám sát chặt chẽ, bắt bà ta việc cả ngày, hoặc là cầu giảm lương, khiến bà ta khổ sở suốt hai tháng qua.
"Alô? Con à, con kết hôn với con mụ kia chưa? Mẹ khổ lắm rồi, là đến để hưởng phúc, mà giờ mẹ đau lưng, mệt mỏi cả ngày không chịu nổi."
Giọng của Vương Kỳ Thanh đầy vẻ hối lỗi: "Sắp rồi, sắp rồi. Hay mẹ về quê trước đi, đợi con kết hôn rồi con sẽ rõ với ta. Dù có ly hôn, con cũng chia một nửa tài sản."
"Mẹ mẹ chịu khổ là để con và mẹ có thể ngẩng cao đầu trước họ hàng. Ai ngờ lại gặp phải chuyện này? Còn nữa, con mụ đó đúng là độc ác, giàu mà keo kiệt!"
"Để xem sau này mẹ xử lý nó ra sao!"
Hai mẹ con họ rì rầm một hồi, tất cả điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Vương Kỳ Thanh thật sự nghĩ rằng tôi ngốc đến mức vì mà có thể từ bỏ tất cả. Nhưng càng ngày ta tôi hài lòng bao nhiêu, tôi lại càng không yên tâm bấy nhiêu. Tôi đã sớm cài đặt phần mềm nghe lén vào điện thoại của ta.
Ban đầu tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ cần dùng đến nó, ngày này cuối cùng cũng đến.
Bạn thấy sao?