Mẹ Con Bảo Mẫu [...] – Chương 2

2

 

Nhìn sắc mặt tôi khó chịu, dì Trần lập tức đứng chắn trước hai đứa trẻ: "Tiểu Chu, đây là cháu trai và cháu của tôi. Cô từng tôi có thể tùy ý chọn phòng ở tầng hai, tôi thấy nhà trống thì gọi chúng nó tới chơi. Cô không phải nuốt lời đấy chứ?"

 

Tôi bật vì tức giận. Tôi là chọn phòng trống, mà trong miệng bà ta, cả tầng hai đã thành của bà rồi. Nhà của tôi, tôi còn không có quyền hỏi thăm nữa sao?

 

"A! Ta đã dặn không đụng vào đồ của Chu Chu rồi mà! Ai cho các cháu lấy?"

 

Nhìn thấy bé cầm gấu LEGO, mẹ tôi liền đứng phắt dậy, giật lấy nó. Mẹ tôi biết mỗi con gấu đều do tôi mua, và tôi trân trọng chúng từng con một.

 

"Đồ bà già c//hế//t tiệt! Chỉ là một con gấu thôi, có gì to tát đâu! Chúng tôi còn chẳng phải chưa chơi qua rồi sao?"

 

Nghe thấy câu đó, tôi liền chạy lên tầng, mở cửa phòng ra, chỉ thấy cả bức tường gấu LEGO của tôi đều bị ngã nghiêng, một số con mất chân, số khác thì mất tai, còn có những con bị tô vẽ bậy bạ bằng bút sáp màu!

 

"Tiểu Chu, trẻ con chơi không có chừng mực, sau này sẽ hiểu thôi. Chúng còn nhỏ, đừng so đo với chúng."

 

Dì Trần theo tôi lên, vài câu nhàn nhạt, còn đá đá con gấu dưới chân: "Không phải tôi , lớn thế này rồi mà còn chơi đồ chơi, phí tiền!"

 

Tôi liền tát một cái vào mặt bà, đánh cho bà ngơ ngác: "Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ truy cứu đến cùng! Cái tát này trị giá một vạn, bà chờ mà vào đồn đi!"

 

Thấy tôi thật, dì Trần ngồi bệt xuống đất, không chịu đứng dậy, vừa vỗ chân vừa khóc lóc: "Tôi đã gì để phải chịu khổ thế này! Vất vả việc mà còn bị đánh! Chỉ là vài con đồ chơi thôi mà lại đối xử với tôi như ! Tôi không sống nữa!"

 

Vương Kỳ Thanh định can ngăn tôi, cũng bị tôi tát một cái vào mặt: "Đây là nhà tôi, tiền của tôi. Tốt nhất ngậm miệng lại, đừng ép tôi đánh !"

 

Thấy tôi đánh Vương Kỳ Thanh, phản ứng của dì Trần còn dữ dội hơn khi chính bà bị đánh. Bà đứng dậy định xông vào bóp cổ tôi, bị Vương Kỳ Thanh cản lại.

 

"Đồ con tiện nhân! Dám đánh chồng mình! Thật là quá quắt!"

 

Cảnh sát đến rất nhanh, dì Trần cùng với hai đứa trẻ bị dẫn đi.

 

Chúng tôi cũng lái xe theo sau.

 

"Mẹ, sao mẹ không với con về chuyện này?"

 

Mẹ tôi là người dễ dãi, tôi không ngờ bà lại dễ bị bắt nạt đến thế!

 

"Tiểu Vương con đã đồng ý rồi, còn là nhà có nhiều người sẽ vui hơn."

 

Lúc này, Vương Kỳ Thanh không ngồi trên xe, ấy đi theo cảnh sát.

 

Tôi lấy máy ra xem camera trong nhà. 

 

Ngày hôm sau khi chúng tôi đi, dì Trần đã dẫn người vào nhà, không chỉ có hai đứa trẻ mà còn có người lớn khác. 

 

Mẹ tôi định ngăn lại, bị cả nhóm người đó đẩy ra.

 

Sau đó, dì Trần lấy điện thoại ra gọi cho mẹ tôi. Sau khi nhận cuộc gọi, mẹ tôi tự về phòng mình.

 

Nhóm người đó lấy đồ trong nhà ra ăn uống, sinh hoạt thoải mái như thể nhà của họ!

 

Thật tốt, hóa ra không chỉ có lũ trẻ, mà còn cả mấy người lớn đã từng ở trong nhà tôi. Nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn!

 

Vương Kỳ Thanh không phải là kẻ ngốc, càng không phải người tốt bụng quá mức. Nghĩ về dì Trần và ta, tôi bắt đầu nghi ngờ.

 

Vương Kỳ Thanh từng mình không có cha mẹ, cũng không có họ hàng thân thích. Bây giờ nghĩ lại, câu đó có vẻ không phải sự thật.

 

Khi đến đồn cảnh sát, dì Trần vẫn đang khóc lóc om sòm, nghĩ rằng mình có lý lẽ.

 

Tôi lập tức đưa ra đoạn video từ camera, cầu bắt giữ thêm những người khác vì tội xâm nhập trái phép vào nhà tôi.

 

"Sao lại vô như ! Đó là người thân của tôi! Cô đúng là đồ phụ nữ độc ác!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...