Sau khi Tô Hiểu Khả - người mà không bằng cả ch-ó - đi rồi. Không khí trong nhà họ Tô trở nên trong lành hơn.
Mẹ Tô khi nấu cơm, tắm rửa đều ngân nga hát, cái của mẹ Tô hướng về bố Tô cũng dịu dàng hơn nhiều.
Tô Mộ Bạch cũng chuyển về sống với tôi. Chỉ còn bà nội Tô vẫn trầm mặc chán nản.
Bà nội Tô một đời hiếu thắng, không ngờ bên cạnh lại nuôi ra một con sói mắt trắng. Lần này, cú sốc mà bà cụ nhận thực sự không nhỏ.
Có lẽ bà không muốn đối diện với chúng tôi, bà cãi nhau muốn sống ở trại dưỡng lão, cuối cùng bố Tô đã ngăn cản .
Chuyện hôn nhân của tôi và Tô Mộ Bạch cũng đưa vào kế hoạch. Lần này không có Tô Hiểu Khả phiền toái, mọi việc đều thuận lợi đến lạ thường.
Tôi mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi từng bước tiến về phía người đàn ông mà tôi thương.
Tô Mộ Bạch tôi trìu mến, đôi mắt ẩn chứa nước mắt ấm áp. Khoảnh khắc đó, tôi như vỡ òa trong hạnh phúc.
Đêm hôm đó, tôi tiếp tục chuẩn bị luận văn của mình, Tô Mộ Bạch ôm quyển sách ngồi bên cạnh tôi. Phòng học yên lặng chỉ còn lại hơi thở và nhịp đập tim của chúng tôi.
Tôi ngước khuôn mặt góc cạnh của Tô Mộ Bạch, nhất thời cảm thấy có chút . Trong những năm qua ở bên , tôi chưa hề từ bỏ bản thân vì của .
Tôi chưa bao giờ muốn trở thành một kẻ hèn nhát phụ thuộc vào ấy. Tôi muốn một cái cây. Đứng bên chia sẻ gió mưa.
Những người như Tô Hiểu Khả có thể cả đời sẽ không bao giờ hiểu điều này.
Tô Mộ Bạch để sách xuống, ôm tôi một cách quấn quýt.
"Vợ ơi, không bài tập nghiêm túc, đang nghĩ gì đấy?"
Tôi tự nhiên vào đôi mắt của , và :
"Em đang nghĩ về đấy!"
Anh vui vẻ ra mặt, nhảy lên ôm tôi.
"Viết bài tập thôi mà cũng không nghiêm túc chút nào!"
"Phạt em phải nghiên cứu trò chơi mới nhất cùng !"
Người đàn ông này. Thực sự là giỏi cơ hội.
Cứu mạng với! Tôi thực sự mệt mà!
HOÀN.
Bạn thấy sao?