Ngày tháng êm đềm trôi qua.
Chỉ là đống luận văn và những trò chơi nhỏ của Tô Mộ Bạch đã khiến tôi hơi không chịu nổi.
Mọi thứ khác đều có thể gọi là hoàn hảo.
Tranh thủ thời gian cuối tuần, tôi và Tô Mộ Bạch về nhà Tô thăm bố mẹ ấy. Khi mới vào khu dân cư, cờ thấy Tô Hiểu Khả đang đẩy bà cụ đi dạo.
Trò hề trong tiệc đính hôn khiến mẹ Tô vô cùng chán ghét Tô Hiểu Khả. Ngày hôm sau, mẹ Tô nhất quyết đuổi Tô Hiểu Khả ra khỏi nhà họ Tô.
Nhưng bà cụ dọa tuyệt thực và nhất quyết giữ ta lại. Mẹ chồng và nàng dâu bắt đầu một cuộc giằng co kéo dài.
Được bà cụ chống lưng, Tô Hiểu Khả cuối cùng cũng không bị đuổi đi. Mẹ Tô tức giận đến mức bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Bố Tô hàng ngày đến nhà bố vợ để dỗ người về. Tốn bao nhiêu công sức mới dỗ mẹ Tô về nhà.
Sau khi Tô Hiểu Khả từ trên xuống dưới một phen, tôi cảm thấy vô cùng bội phục ta. Không hiểu ta đã luyện ra phép gì, mới có thể rèn ra lớp da mặt dày như ?
Thực sự rất khó hiểu.
Bà nội Tô ôm chiếc loa nhỏ của tôi, vẫn đang nghiên cứu về truyện tổng tài bá đạo của bà.
Mặc dù trước đây bà cụ không thích tôi lắm dù sao thì tôi cũng đã đính hôn rồi, nên hiện tại khá ổn. Tôi mỉm giúp bà cụ chỉnh loa, bà cụ tôi thân thiết hơn một chút.
Đang lúc cao hứng, tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt u ám của Tô Hiểu Khả.
"Anh hai, về nhà trước đi, em có mấy lời muốn với chị dâu."
Ha, cuối cùng ta cũng chịu gọi tôi là chị dâu cơ đấy. Đây là đang cố gắng hòa với tôi phải không?
Tô Mộ Bạch lạnh lùng :
"Có chuyện gì mà không thể trước mặt ? Hơn nữa, hai người gì có chuyện gì để mà đâu?"
"Anh, sợ cái gì chứ? Em sẽ không ăn thịt chị ấy đâu."
Tôi đẩy cánh tay của Tô Mộ Bạch, ra hiệu rằng tôi không sao.
"Vậy chờ vợ ở cổng, vợ nhanh lên rồi ra đó nhé."
Tô Mộ Bạch xong, hôn ta một cái rồi bước đi.
Tô Hiểu Khả chằm chằm vào bóng lưng , rất lâu không gì. Cái này hơi quá mức thâm đi? Trong một khoảnh khắc tôi biết suy nghĩ của mình vừa rồi ngu ngốc đến mức nào.
Bạn thấy sao?