Mẹ Tô trực tiếp tấn công, cho Tô Hiểu Khả sụp đổ. Cô ta đứng đó không biết phải gì, thì thầm :
"Không, không phải như , bà nội con không cần gì cả, Tô gia sẽ nuôi con cả đời mà."
"Chính bà nội tự mình , Tô gia sẽ nuôi con cả đời mà."
Ừm.
Có người thực sự muốn bị người khác nuôi như con lợn thật à? Tô Hiểu Khả này thật ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Buổi lễ sắp bắt đầu, Tô Mộ Bạch liền kéo ta đi.
Đi ngang qua Tô Hiểu Khả, tôi nhẹ giọng giải thích:
“Thông thường, lợn vỗ béo để thịt và ăn trong dịp Tết Nguyên đán chứ không phải để cưới về nhà đâu”.
Tô Hiểu Khả sắc mặt trở nên lạnh lẽo, trong một thoáng có thêm một con d-a-o hoa quả trong tay.
Tô Mộ Bạch nhanh nhẹn, kéo tôi ra.
Tô Hiểu Khả nở một nụ tuyệt vọng, đặt con d-a-o hoa quả vào cổ tay của mình.
"Anh hai, nếu hôm nay dám đính hôn, em sẽ ch-ếc trước mặt !"
Mẹ kiếp, con hàng này điên thật đấy à!
Tô Mộ Bạch khẽ cau mày, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng ta.
"Hiểu Khả, biết tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp”.
"Anh ơi, em không đe dọa . Em thực sự rất nhiều. Không có em thật sống không bằng ch-ếc.”
Cô ta một cách đáng thương, dùng một chút lực trên tay, trên cổ tay đột nhiên xuất hiện những vết lõm.
Không có chảy m-á-u à? Không hiểu sao tôi có chút tiếc nuối.
Tô Mộ Bạch vẫn bất .
"Mạng sống của là của . Nếu không muốn sống nữa, không ai có thể cứu đâu."
Mẹ Tô tức giận đến xanh mặt.
"Hiểu Khả, Tô gia chúng ta đã nuôi con lớn, nuôi con suốt 20 năm, không lý do gì phải đưa thêm một đứa con trai vào. Nếu con thực sự không muốn sống nữa, chúng ta cũng không cản.”
“Nhưng con cũng đừng lo, ta chắc chắn sẽ mua cho con hộp tro cốt đắt tiền nhất và chọn cho con một nơi an táng tốt nhất theo phong thủy.”
Mặc dù huống có chút nguy cấp, không hiểu sao tôi lại muốn ?
Bạn thấy sao?