Đúng 10 giờ, tiểu công viên đã đông kín người.
Tôi lấy máy chiếu chuẩn bị sẵn ra, kết nối điện thoại và phát hình lên màn hình lớn.
Ngay sau đó, cảnh mẹ chồng tôi chống nạnh mắng chửi xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người xem rất chăm , dần hiểu tại sao tôi lại đuổi bà ra ngoài.
Đặc biệt là đoạn mẹ chồng bắt con tôi ngủ sofa giữa trời đông giá rét, còn mình thì chiếm giường.
Nhiều bà mẹ trong đám đông không nhịn tức giận:
“Quá đáng thật, giữa mùa đông mà bắt trẻ con ngủ sofa, mình thì nằm giường. Có chút ý thức nào của bậc trưởng bối không?”
“Nếu là mẹ chồng tôi, đuổi ra ngoài còn là nhẹ. Phì, đồ người già mà không biết tự trọng!”
“Xem mà tôi tăng huyết áp, bà mẹ chồng này để ai cũng phát điên!”
Mẹ chồng vốn định xem tôi bẽ mặt, kết quả lại thành nhân vật chính bị chỉ trích. Những lời bà xấu tôi ban ngày giờ như bị phản lại hết lên đầu bà.
Có lẽ cảm thấy mất mặt, bà lén lút bỏ đi.
Những ngày tiếp theo trở nên thú vị hơn.
Mẹ chồng chet sống không chịu về quê, trực tiếp dựng nhà trong hành lang.
Bà rằng phải thay con trai trông chừng tôi.
Tôi chỉ nhún vai:
“Tùy bà, miễn đừng bước chân vào nhà tôi, bà muốn ở đâu thì ở.”
Thời tiết miền Bắc vào cuối năm càng ngày càng lạnh, nhất là ban đêm, nhiệt độ thấp đến kinh khủng.
Nhưng mẹ chồng không một lời, cứ bướng bỉnh cứng đầu đến cùng.
Người trong cuộc không thấy lạnh thì tôi cũng chẳng có gì để .
Qua một bức tường, tôi và con ngồi trong nhà bật máy sưởi, nhấm nháp hạt dưa, còn mẹ con bà ngoài kia thì uống khí lạnh, sụt sịt mũi.
Trẻ con vốn lương thiện, nhân lúc chúng tôi dắt chó đi dạo, con tôi đưa cho bà một túi sưởi:
“Bà nội ơi, bà cầm cái này ấm tay nhé, ấm lắm.”
Mẹ chồng chẳng hề cảm kích, hất văng túi sưởi ra:
“Cầm đi, cầm đi! Nếu không vì hai mẹ con thì tôi sao chịu cảnh này. Giờ còn giả vờ tốt bụng?”
Con đứng đó, bối rối không biết gì.
Tôi nắm tay con, nhặt túi sưởi lên, :
“Đã ném túi sưởi đi thì nghĩa là bà không lạnh, đúng không?”
Con gật đầu.
“Vậy sau này chúng ta không mang đồ ấm cho bà nữa, để bà không giận.”
Con vui vẻ gật đầu:
“Đúng rồi, chắc bà giận vì mình mang đồ ấm cho bà. Bà ơi, sau này con không mang đồ nữa, bà đừng giận nha.”
Mẹ chồng nghe mà suýt nghẹn họng.
Không còn sự giúp đỡ từ con tôi, cuộc sống của mẹ chồng ngày càng khó khăn.
Hôm đó, bà không biết từ đâu lượm một cái bếp than, đặt trong hành lang để nhóm lửa nấu ăn, khiến cả lối đi ngập trong khói bụi.
Tôi không thể chịu , lập tức gọi 119 báo cháy.
Tôi rằng có người cố ý cháy.
Trạm cứu hỏa nằm ngay gần khu chung cư, nhận báo liền đến xử lý.
Họ dập lửa và tịch thu bếp than, toàn bộ quá trình chưa đến 10 phút.
Mẹ chồng vừa tìm “bảo bối” đã bị tịch thu, khói bụi cũng biến mất, lối đi trở lại như cũ.
Mỗi sáng ra ngoài, không khí trong lành thật dễ chịu.
Tất nhiên, nếu mẹ chồng không tiếp tục chuyện thì càng tốt.
8
Nhưng càng sợ điều gì thì điều đó lại đến.
Chiều hôm ấy, con tôi nghỉ học, sau khi xong việc tôi lập tức đến trường đón con.
Nhưng giáo con đã bà nội đón.
“Vừa nãy có một bà cụ là bà nội của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu cũng xác nhận. Tôi còn gọi điện cho bố bé để kiểm tra.”
Tôi cảm thấy không yên tâm, mẹ chồng vốn trọng nam khinh nữ, sao có thể tốt bụng chủ đón cháu ?
Tôi vội vã chạy về nhà, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng con nức nở:
“Bà nội, cháu đã đưa hết tiền cho bà rồi, xin bà đừng bán Đại Hoàng!”
Tôi nhẹ nhàng bước vào, thấy mẹ chồng đang đập vỡ ống heo của con , ngồi đếm tiền:
“Mẹ cháu thường cho cháu tiền tiêu vặt, sao giờ chỉ còn ngần này? Khai thật đi, có phải giấu ở đâu không?”
Con nhỏ giọng đáp:
“Tất cả đều ở đây, mẹ cháu tiền của bà ngoại phải để bà dùng.”
Nghe , mẹ chồng lập tức nổi giận, túm lấy tai con bé quát:
“Con bé ngốc! Bà ngoại cháu cái thân bệnh hoạn ấy sống bao lâu? Đến ngày bà ấy nhắm mắt, tiền đó chẳng phải thành của người ngoài sao?”
Con vội vàng phản bác:
“Bà không xấu bà ngoại, bà ngoại không phải người như .”
Câu này như châm dầu vào lửa, mẹ chồng lấy dây lưng quất mạnh vào con :
“Đồ con hoang! Tao cho mày cãi, cho mày cãi! Mày với mẹ mày – cái đồ ăn cháo đá bát – chỉ giỏi bợ đỡ người ngoài, chẳng ra gì cả!”
Trên làn da non nớt của con nhanh chóng hiện lên vết đỏ.
Cảnh tượng ấy khiến máu nóng trong người tôi sôi trào, lý trí hoàn toàn biến mất.
Tôi cầm lấy đồ trang trí gần cửa ném thẳng vào mẹ chồng, trúng ngay miệng bà.
Bà đau đớn gào lên.
Con thấy tôi thì òa khóc lớn hơn. Tôi xót xa ôm lấy con, vuốt đầu con bé :
“Dắt Đại Hoàng vào phòng, mẹ chưa gọi thì không ra.”
Con bé ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và mẹ chồng.
Khi đối diện với tôi, bà không còn chút kiêu căng lúc nãy, chỉ biết lấy tay ôm miệng, lén lút định chạy.
Tôi túm tóc bà lại:
“Bà lấy quyền gì mà đánh con tôi?”
Bà lấm lét đảo mắt, không dám thẳng:
“Trẻ con không nghe lời thì phải dạy. Mẹ hiền thì con hư, tôi là vì tốt cho nó…”
Chưa kịp hết câu, tôi kéo đầu bà đập mạnh vào tường.
Bà hoảng sợ kêu gào, cố sức giãy giụa.
Tôi đá vào chân bà mấy cái, rồi cầm dây lưng quất vào người bà không thương tiếc.
“Câm mồm! Còn dám kêu nữa, tôi đánh chet bà luôn!”
Khuôn mặt bà đầy máu, vẫn cố nhổ nước bọt vào tôi.
Tôi liền quất thêm hai phát vào miệng bà, lúc này bà mới chịu im lặng.
“Đánh con tôi, bà nghĩ tôi chet rồi sao?”
Quất xong vào miệng, tôi tiếp tục quất lên lưng bà, y như cách bà vừa với con tôi.
Cơn giận dồn nén bao lâu nay bùng nổ. Trước kia, những trò quá đáng của bà tôi còn nhịn , bà tuyệt đối không nên vào con tôi.
Lúc này, đầu óc tôi nóng bừng, tay đánh càng lúc càng mạnh.
Mẹ chồng nằm vật vã dưới sàn, máu miệng tuôn ra không ngừng, còn lẫn cả một chiếc răng gãy.
Nghĩ đến cảnh con bị bà mắng chửi, bị đánh đau, tôi chỉ muốn xé xác bà ra.
Bà hoảng sợ bò ra cửa, miệng ú ớ cầu cứu.
Đúng lúc này, cửa bật mở.
Giang Bình Lượng bước vào, thấy mẹ mình mặt đầy máu thì giật mình:
“Mẹ! Mẹ bị sao thế này?”
Nhìn thấy con trai, mẹ chồng như thấy cứu tinh, lăn lê bò toài hét lên:
“Con trai! Cứu mẹ! Nó muốn mẹ!”
9
Giang Bình Lượng tôi:
“Em đang gì thế?”
Tôi bế con từ phòng ra, quay lưng lại để ta thấy vết đỏ hằn trên lưng con:
“Mẹ đã lấy hết tiền tiêu vặt của Tiểu Tiểu, còn dùng dây lưng đánh con bé. Anh cha mà không quan tâm chút nào à?”
Giang Bình Lượng cúi đầu, lại giả vờ như không nghe thấy.
Mẹ chồng không chịu , liền lên tiếng:
“Con bé chỉ là một đứa trẻ, giữ nhiều tiền gì? Nếu sau này thành quen tiêu xài hoang phí, chẳng phải là nó sao?”
“Vậy nên bà chiếm lấy tiền tiêu vặt của nó, còn định bán cả con chó. Bà lấy tư cách gì?”
Mẹ chồng vẫn không biết hối cải, vênh váo :
“Đó là tiền nhà họ Giang! Cô tiêu bao nhiêu tiền vào mẹ , tự biết rõ. Tôi chẳng qua chỉ lấy lại số tiền dùng để bù đắp cho người ngoài, có gì sai?”
Giang Bình Lượng lên tiếng bênh vực mẹ:
“Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Tiểu thôi…”
Bạn thấy sao?