1
Tối hôm đó tan về nhà, Giang Bình Lượng nhiệt đón lấy túi xách của tôi, và báo một tin không mấy vui vẻ:
Mẹ ấy muốn đến ở vài ngày.
Lòng tôi ngay lập tức cảm thấy nặng trĩu.
Từ ngày tôi bước chân vào nhà họ Giang, mẹ ấy đã không ngừng khó tôi.
Hai năm trước, mẹ tôi bị tai nạn xe, sức khỏe không tốt, mà bà lại chỉ còn một mình, rất bất tiện.
Tôi nghĩ đến việc đón bà về nhà nghỉ dưỡng một thời gian, tiện thể chăm sóc bà tốt hơn.
Mẹ chồng vừa nghe tin, lập tức mua vé tàu hỏa ngay trong đêm, là không yên tâm vì nhà có “người ngoài.”
Lúc đó tôi rất tức giận, nghĩ đến mẹ mình nên nhẫn nhịn cho qua.
Kết quả, vừa bước chân vào nhà, bà đã đủ trò khó chịu.
Tôi mua thực phẩm chức năng bồi bổ sức khỏe cho mẹ, một nửa trong số đó đã vào bụng bà. Ăn thì cũng thôi đi, mà bà còn châm chọc ngay trước mặt tôi:
“Con lấy chồng như bát nước hắt đi, có người cứ thích quay lưng giúp người ngoài, lo chuyện bao đồng.”
Mẹ tôi không gì, quay vào phòng thu dọn đồ đạc để về quê, tôi cản thế nào cũng không .
Mẹ chồng lại chẳng ngại gì, tiếp tục mỉa mai tôi.
Tôi không nhịn nữa, lật tung bàn ăn, bà mới chịu ngậm miệng.
Nhưng bà vốn không phải người an phận, hoặc đúng hơn, trong lòng bà chưa từng coi tôi là người một nhà.
Sau khi mẹ tôi đi, bà viện cớ bám trụ ở nhà tôi không chịu rời. Đúng lúc đó, tôi bận dự án, thường xuyên về nhà muộn.
Để duy trì hòa khí, mỗi tháng tôi đưa bà 2.000 tệ để lo việc đi chợ, nấu ăn.
Bà thì chẳng khách sáo, ngày nào cũng nấu toàn món sơn hào hải vị.
Nhưng khi tôi về nhà, trên bàn ăn chỉ còn lại rau dập úa.
Bà còn dõng dạc bảo: “Con đang giảm cân, mẹ nghĩ cho con cả thôi.”
Nhưng ngày nào tôi cũng thấy bà mua thịt, trong nhà chỉ có ba người, chẳng lẽ mẹ con bà ấy ăn khỏe đến mức không để lại miếng nào cho tôi?
Tôi vào phòng bà hỏi cho ra lẽ, vừa mở cửa đã thấy bà đang nhét chỗ thịt thừa dưới gầm giường.
Vừa nhét vừa lẩm bẩm: “Mấy thứ này quý lắm, không thể để phí cho người ngoài.”
Con trai bà thì đứng đó, im lặng mẹ giấu đồ, không lời nào.
Hai mẹ con đúng là cùng một giuộc, thật khiến người ta “khâm phục.”
Hôm sau, tôi không đưa tiền chợ nữa mà hẳn một người giúp việc.
Ba bữa cơm đúng giờ, món nào cũng đầy đủ ngon lành.
Còn hai mẹ con bà ấy thì ngày nào cũng ăn rau úa dập.
Mẹ chồng không chịu nổi, mấy lần lén vào bếp, tôi liền khóa luôn tủ lạnh.
Còn ân cần khuyên nhủ: “Huyết áp và mỡ máu của mẹ cao, nên ăn rau nhiều mới tốt, con thế này là vì mẹ thôi.”
Bà tức đến mức suýt ngất.
Cứ thế một tuần, cuối cùng bà cũng chịu xách đồ về quê trong im lặng.
2
Thấy tôi im lặng, Giang Bình Lượng rót nước cho tôi, vẻ mặt lấy lòng:
“Vợ ơi, mấy năm nay mẹ đã thay đổi nhiều rồi. Em cho bà cơ hội đi, nhân tiện hai người cải thiện mối quan hệ. Dù sao cũng là người trong nhà, không thể cả đời không chuyện .”
Những chuyện phiền phức của bà ta vẫn khiến tôi bực bội, một lúc không biết gì.
Giang Bình Lượng sắc mặt tôi, vội vàng thêm:
“Em yên tâm, lần trước đã với mẹ rồi, bà sẽ không tái phạm nữa đâu.”
Lúc này, con dắt theo chó Đại Hoàng từ trong phòng đi ra.
“Mẹ ơi, khi nào mẹ dẫn con và Đại Hoàng đi chơi? Dạo này mẹ bận quá, chẳng có thời gian chơi với con và Đại Hoàng gì cả.”
Đại Hoàng là chó lang thang tôi nhặt , đã nuôi hơn một năm. Con rất quý nó, trước đây tôi thường dẫn con và Đại Hoàng đi dạo.
Nhưng dạo này tôi bận quá, chuyện dắt chó đi chơi cũng bỏ bê.
Dù con không ra, chắc bé đã sốt ruột lắm rồi.
Giang Bình Lượng nghe lập tức :
“Tiểu Tiểu, mẹ bận việc, để bà nội dẫn con đi chơi với Đại Hoàng, không?”
Con vui mừng nhảy cẫng lên, kéo áo tôi nũng:
“Mẹ ơi, mình mau đón bà nội về đi, như bà có thể chơi với con và Đại Hoàng rồi.”
Không muốn mất hứng của con , tôi đành gật đầu đồng ý:
“Nói trước nhé, nếu mẹ lại mấy trò như trước, thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Giang Bình Lượng gật đầu lia lịa, vội vã gọi điện cho mẹ.
Hiện tôi đang trong giai đoạn quan trọng để thăng chức, công việc bận tối mắt.
Giang Bình Lượng đam mê khởi nghiệp không có năng lực, kiếm bao nhiêu tiêu sạch bấy nhiêu.
Gần đây ta cùng học mở dự án mới, cũng bận rộn không kém, thời gian dành cho con chẳng có bao nhiêu.
Để mẹ chồng đến chăm con là một lựa chọn không tồi, ít nhất con bé sẽ có người chơi cùng.
Nhưng, đó là trong trường hợp mẹ chồng không loạn.
3
Ngày Tết Nguyên Đán, công ty cho nghỉ một ngày và phát hai can dầu đậu nành phúc lợi.
Khi tôi xách hai can dầu về nhà, mẹ chồng đã đến, đang ngồi trên sofa chuyện với chồng tôi – Giang Bình Lượng.
Tôi đặt một can dầu trước mặt mẹ chồng:
“Đây là dầu công ty phát, mẹ có thể mang về khi về quê, nhà con còn nhiều.”
Bà liếc tôi một cái rồi hỏi:
“Sao chỉ có một can, còn can kia đâu?”
Con tôi nhanh nhảu đáp:
“Can kia là để cho bà ngoại, con với mẹ lát nữa sẽ đến nhà bà ngoại.”
Lời con bé không sai. Kể từ sau tai nạn giao thông của mẹ tôi hai năm trước, sức khỏe bà không còn tốt như trước, trong nhà lại không có ai khác, nên mỗi khi rảnh tôi đều về thăm bà.
Đương nhiên, về nhà mẹ đẻ mà không mang theo gì thì không hợp lẽ.
Mỗi lần tôi đều mang theo ít quà, lúc thì đồ công ty phát, lúc thì tự mua.
Đáng lẽ đây là việc rất bình thường, mẹ chồng nghe xong thì lập tức biến sắc.
“Nhà họ Giang mới là nhà , sao cứ lấy đồ của nhà mình mà bù đắp cho người ngoài, có ai sống như không?”
Tôi đã quen với những lời này, chỉ coi như bà đang nhảm, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng.
Con tôi rón rén bước đến bên bà nội, kéo tay bà lay nhẹ:
“Nội ơi, một can cho nội, một can cho bà ngoại, như là công bằng mà. Cô giáo rồi, đồ tốt thì phải chia sẻ với gia đình.”
Mẹ chồng đẩy tay con bé ra, lớn tiếng mắng:
“Gia đình gì chứ, cháu họ Giang mới là gia đình, bà ngoại cháu chỉ là người ngoài thôi.
“Cái đồ nhóc con chet tiệt, bà bao nhiêu lần rồi, cháu đúng là đồ ăn cháo đá bát!”
Con bị hành bất ngờ của bà hoảng sợ, đứng ngẩn ra tôi không biết phải sao.
Nếu không vì con còn ở đây, với tính khí của tôi thì đã cãi lại từ lâu.
Tôi bước tới nắm tay con, nhẹ nhàng an ủi:
“Tiểu Tiểu, bà nội không đi học nên không hiểu lời giáo dạy. Nhưng Tiểu Tiểu là học sinh ngoan, nên mình không cần chấp với bà nội, không?”
Con bé vui vẻ gật đầu, chạy ngay vào phòng lấy cặp sách.
Tôi chẳng buồn lãng phí thời gian với mẹ chồng nữa, quay sang với Giang Bình Lượng:
“Đừng quên dọn dẹp nhà cửa, đặc biệt là phòng của Tiểu Tiểu, phải sát khuẩn cẩn thận.”
Tôi nắm tay con, xách can dầu chuẩn bị rời đi.
Lúc này, mẹ chồng đột nhiên lao ra trước mặt tôi, trừng mắt:
“Cô bắt nó dọn dẹp nhà cửa, nghe có không?”
Từ ngày cưới nhau, tôi và Giang Bình Lượng đã thỏa thuận việc nhà.
Cả hai đều đi , nên việc nhà sẽ luân phiên mỗi người một tháng, như ai cũng công bằng.
Tháng này đến lượt Giang Bình Lượng.
Con nghĩ ra gì đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ khen ba mình:
“Ba quét dọn phòng rất sạch, nấu ăn cũng ngon, bà nội cứ yên tâm nhé!”
Nghe , mẹ chồng càng kích , nước bọt như muốn phun vào mặt tôi:
“Còn nấu ăn? Đúng là loạn! Để một người đàn ông cơm cho hai mẹ con , không biết xấu hổ sao!”
Tôi lùi lại một bước, nhân lúc lau nước bọt thì liếc Giang Bình Lượng một cái.
Hắn không dám lơ nữa, vội kéo tay mẹ mình:
“Không phải con giúp đỡ thôi sao, công việc đơn giản mà.”
Con không hiểu, thắc mắc:
“Ba nấu cơm thì sao chứ? Ba nấu ngon mà.”
Tôi xoa đầu con:
“Không phải ai cũng chuyện có lý đâu, có những người vốn tự cho mình là đúng, không nghe lọt tai lời nào, nên chúng ta không cần tốn thời gian với họ.”
4
Thời gian ở nhà mẹ đẻ luôn vui vẻ lại trôi qua rất nhanh.
Trước khi về, mẹ tôi bắt một con ngỗng lớn bảo tôi mang về, con tôi ôm chặt không rời, miệng cứ ríu rít đòi ăn món ngỗng om nồi gang.
Về đến nhà, mẹ chồng thấy con ngỗng thì tạm thời không còn mặt nặng mày nhẹ nữa.
Tôi sạch ngỗng rồi om trên bếp, sau đó vào phòng việc xử lý công việc.
Tôi nghĩ chờ thịt ngỗng mềm thì xào thêm vài món rau nữa là xong bữa tối.
Nhưng không ngờ, mẹ chồng không biết liêm sỉ, lại lén ăn trước.
Một giờ sau, khi tôi bước ra khỏi phòng việc thì thấy bà một tay cầm một cái đùi ngỗng, ăn đến mức miệng bóng nhẫy dầu mỡ.
Thấy Giang Bình Lượng lại gần, bà còn thuận tay đưa một cái đùi ngỗng khác cho con trai mình:
“Con ăn đi, ngon lắm. Đây là dầu đậu nành đổi , ăn nhiều vào, đừng để người ngoài hưởng lợi.”
Con tội nghiệp đứng bên cạnh, rụt rè :
“Bà nội ơi, con cũng muốn ăn…”
Câu chưa dứt đã bị mẹ chồng ngắt lời:
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Cái đồ nhóc chet tiệt này ngoài ăn ra còn biết gì không? Cứ học theo mẹ cháu mà xài hoang phí, coi chừng bà đánh chet!”
Nói rồi bà vung tay tát vào con bé.
Con tôi sợ đến bật khóc, lúc này ngọn lửa giận trong lồng ngực tôi không thể kìm nén nữa.
Bạn thấy sao?