Mẹ Chồng Trọng Sinh [...] – Chương 59

Giang Nhã Ca cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng:

“Dù sao cũng là lỗi của em… Không giữ chiếc vòng.”

Trông ta như một đóa hoa yếu mềm giữa cơn giông, mong manh và bất lực. Lý Thời Trạch mà không khỏi đau lòng, càng thêm thương xót ta. Trong lòng ta, hình ảnh Giang Nhã Ca mỗi lúc một đáng thương hơn, còn Chung Nghi thì… lại bị trừ điểm một cách oan uổng. Đến mức ta nghi ngờ liệu có phải Chung Nghi cố mất chiếc vòng hay không.

Bắt gặp ánh mắt Lý Thời Trạch, Giang Nhã Ca thoáng sững lại. Rồi như chạm phải thứ gì nóng bỏng, ta lập tức né tránh, cúi đầu xuống mũi giày.

Những ngày qua, giữa họ vẫn tồn tại một lớp màn vô hình, chưa ai vỡ. Nhưng dù không ra, cả hai đều cảm nhận một thứ cảm lặng lẽ len lỏi trong không khí.

Dẫu , chuyện mất chiếc vòng vẫn là một cú sốc lớn với Giang Nhã Ca. Dù Lý Thời Trạch luôn bên cạnh an ủi, thậm chí còn dẫn ta đi mua sắm, cố gắng chọc , tâm trạng ta vẫn cứ ủ rũ, cả người phủ đầy một tầng sương u sầu.

Lý Vong Tân mà xót ruột. Ông ta vốn luôn mong Giang Nhã Ca là con ruột của mình, giờ thấy ta như , chỉ nghĩ rằng ta đang buồn vì ngày giỗ cha mẹ sắp đến. Suy đi tính lại, ông ta quyết định đưa ta đến gặp Ôn Tư Huyền.

Trước đây, Giang Nhã Ca rất hiếm khi gặp người dì này, lần đầu tiên đối diện với Ôn Tư Huyền, ta không khỏi sững sờ.

Bà ấy có khuôn mặt giống hệt mẹ ta!

Như thể thời gian đột nhiên quay ngược, mẹ ta lại đang đứng ngay trước mặt, dịu dàng như những ngày xưa cũ. Một cảm mãnh liệt trào lên trong lồng ngực, Giang Nhã Ca không kìm mà bật khóc.

Sau một trận nước mắt tuôn rơi và những lời tâm sự kéo dài, khoảng cách giữa hai dì cháu dần thu hẹp lại.

Giang Nhã Ca len lén quan sát Ôn Tư Huyền, rồi lại sang Lý Vong Tân – ánh mắt mang theo chút suy tư đầy ẩn ý.

Bị ánh mắt ấy chằm chằm, Ôn Tư Huyền hơi mất tự nhiên, khẽ vỗ nhẹ lên tay ta, dịu dàng :

“Trước đây, mẹ cháu không đồng ý để dì kết hôn với chồng cũ của dì. Vì chuyện đó mà hai chị em có chút căng thẳng, lâu dần thành xa cách.”

Bà ta thở dài, nét mặt buồn bã.

“Nếu không phải Vong Tân cho dì biết, dì còn chẳng hay tin chị ấy qua đời… Thậm chí, còn không kịp chị ấy lần cuối.”

Lý Vong Tân biết rõ lý do vì sao ngày xưa Ôn Tư Huyền nhất quyết lấy người đàn ông kia, trong lòng có chút ngượng ngùng, vội tìm cớ rời đi, để lại hai dì cháu trò chuyện.

Giang Nhã Ca cũng cúi đầu, giọng có phần trầm xuống:

“Mẹ cháu, trước khi mất, vẫn luôn nhớ đến dì.”

Hai người cùng im lặng, mỗi người một suy tư, đều đang nhớ về Ôn Tư Nhĩ – người phụ nữ đã ra đi vĩnh viễn.

Một lúc sau, Giang Nhã Ca chần chừ một hồi rồi nhỏ giọng hỏi:

“Dì, dì có thích cha nuôi không?”

Ôn Tư Huyền vừa nhấp ngụm trà suýt nữa thì sặc.

“Đừng bậy!” Bà ta đỏ mặt lườm ta. “Ông ấy đã có vợ rồi.”

Giang Nhã Ca thở dài khe khẽ, giọng điệu có chút tiếc nuối:

“Cha nuôi và mẹ nuôi quan hệ không tốt lắm. Ở nhà thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, nhất là từ khi cháu chuyển đến. Mẹ nuôi hình như… không thích cháu lắm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...