5
Giờ mới biết Hứa Bân bất mãn với công ty tư nhân đến .
Tôi dứt khoát đề nghị:
“Nếu không muốn ở lại công ty tư nhân, thì đi nghỉ việc đi.”
Hứa Bân nghĩ đến mức lương cao hiện tại sao nỡ bỏ, nhỏ giọng :
“Bây giờ hình không tốt, sao phải nghỉ việc.”
Hàng xóm không biết nội , khuyên ta:
“Hứa Bân, công ty tư nhân sao bằng doanh nghiệp nhà nước , mau quay về thôi.”
“Đúng đó, cứng rắn lên, năm trăm nghìn mua vợ, có gì mà phải nhún nhường.”
Hứa Bân không dám đáp lời, vì ta căn bản không thể quay về doanh nghiệp nhà nước, có vị trí hiện tại đã là nhờ vận may.
Tôi bật lớn:
“Năm trăm nghìn, tôi khi nào thấy số tiền đó chứ?”
Mọi người chưa hiểu gì, sắc mặt nhà họ Hứa thì không tự nhiên.
Hứa Bân quát tôi, định kéo tôi vào nhà, tôi vùng vẫy thoát ra.
Nếu ta muốn lớn chuyện, thì cho rõ ràng, minh bạch.
“Hứa Bân, xem, tôi đã nhận năm trăm nghìn nhà chưa?”
Mẹ chồng xông vào kéo tôi, định lôi tôi vào trong để tôi đừng nữa, hàng xóm lại muốn nghe, không chịu để tôi đi.
Bà ấy chỉ tay vào tôi, giận dữ mắng:
“Nhà tôi nào có bạc đãi , năm trăm nghìn đó dùng để mua nhà, chẳng phải tiêu cho rồi sao? Sổ đỏ còn có tên đấy!”
Tôi hất tay bà ấy ra, chất vấn:
“Nói cách khác, cái gọi là năm trăm nghìn sính lễ không phải là đưa cho bố mẹ tôi, mà là các người định dùng để mua nhà, căn nhà này không chỉ tôi ở mà con trai bà cũng ở.”
“Còn ba trăm nghìn của con bà, thì lại thật sự vào túi của bà, dựa vào đâu mà tôi vật chất!”
Hàng xóm cũng nhận ra:
“Đúng , chúng tôi cứ tưởng tiền đó là cho bố mẹ của Tiểu Liễu.”
“Hai đứa lấy nhau mua nhà là bình thường thôi, tính vào sính lễ gì chứ.”
“Nhưng mua nhà năm trăm nghìn mà còn ghi tên Tiểu Liễu, như là quá rồi.”
Tôi nhếch mép :
“Nhưng các người đâu biết, của hồi môn nhà tôi mang sang bao nhiêu.”
Hứa Bân và mẹ chồng càng không muốn tôi ra, tôi lại càng muốn .
“Nhà mới của chúng tôi trị giá hơn hai trăm vạn, mà chỉ với năm trăm nghìn các người định mua sao, mơ đi.”
“Nói cách khác, cho dù nhà bỏ ra năm trăm nghìn, nhà tôi cũng phải bỏ ra ít nhất một trăm năm mươi vạn, gấp ba lần nhà .”
“Thực tế là các người còn chưa đưa đủ năm trăm nghìn, số tiền đó vẫn nằm trong tay Hứa Bân.”
“Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, đương nhiên sổ đỏ ghi tên tôi.”
“Hơn nữa, chiếc xe của Hứa Bân là do ba tôi tặng, giá lăn bánh bốn mươi chín vạn.”
Lúc này, Hứa Bân sốt ruột:
“Liễu Sơ Sơ, không ngờ em tính toán rõ ràng như , là nhầm em rồi!”
Tôi ta mà không còn chút cảm nào:
“Anh không nhầm, các người tôi vật chất, để mọi người phân xử xem ai mới thật sự vật chất!”
Mẹ chồng giở trò, cãi cùn:
“Cô đã gả vào nhà tôi rồi, còn phân biệt gì tài sản trước hay sau hôn nhân, đều là của nhà họ Hứa!”
Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh:
“Tôi không so đo, không có nghĩa là các người có thể tùy tiện vu khống tôi.”
Hàng xóm khinh bỉ:
“Hừ, bên nhà trai lợi rồi còn khoe khoang đưa sính lễ năm trăm nghìn.”
“Dám Tiểu Liễu vật chất, trong khi sính lễ của con bà ấy lại thu về đầy đủ.”
“Đúng là không biết xấu hổ, mau trả lại dây chuyền vàng cho Tiểu Liễu đi.”
Hàng xóm nhận ra bị lừa, vừa chửi vừa quay về.
6
Sắc mặt Hứa Bân lúc trắng lúc xanh mẹ chồng gào lên bảo tôi không xứng con dâu của bà.
Mẹ chồng dậm chân:
“Cô gả vào nhà tôi, tiêu từng đồng đều là tiền nhà họ Hứa, tại sao tôi không ?”
Tôi chìa tay ra:
“Nếu bà không thích sợi dây chuyền này, thì trả lại cho tôi!”
Mẹ chồng lại ôm chặt hộp quà vào ngực:
“Đã đưa cho tôi rồi, tôi có vứt đi cũng không trả lại cho .”
Một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng tôi, tôi hỏi bà:
“Tại sao bà luôn có thành kiến với những thứ tôi mua?”
Hứa Bân bênh mẹ:
“Rõ ràng là em mỗi lần mua đều không hợp ý mẹ.”
“Vậy sao?”
Tôi lần lượt đưa ra từng ví dụ.
Bạn thấy sao?