Tôi vội mời ông vào, dâng trà rót nước, cẩn thận “phục vụ”.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện Vương Phương đang lườm tôi đầy khó chịu.
Tôi đành kéo bà ta vào bếp, chưa kịp giải thích thì bà ta đã véo tôi một cái thật mạnh.
“Liễu Sơ Sơ, tôi sao chưa cưới đã dám chạy vào nhà mới, hóa ra là để hẹn hò với đàn ông bên ngoài, xem tôi không vạch trần bộ mặt thật của , đợi con trai tôi về sẽ dạy cho một bài học!”
Tôi đau đớn, vội vàng giải thích:
“Mẹ gì , sao có thể vu oan con không lý do! Người ta là sếp của Hứa Bân đến thăm nhà.”
Tôi thấy nồi canh sôi trào, không kịp thêm, đành dọn từng món ăn lên.
4
Trên bàn ăn, lúc đầu mọi thứ vẫn ổn, cho đến khi sếp khen các món tôi nấu vừa đẹp mắt vừa thơm ngon.
Vương Phương bỗng cau mày, tỏ ra có điều gì khó .
Sếp thấy liền tò mò hỏi bà ta sao.
Vương Phương không đũa, mặt đầy vẻ chán ghét:
“Con dâu tôi không biết mua đồ, mua đồ ăn toàn đồ không tươi ngon.”
Rõ ràng tôi đã nhận ủy thác của Hứa Bân, ngay lập tức đi mua đồ ăn, thời gian gấp tôi đã cố gắng tốt nhất.
Vương Phương tiếp tục soi mói:
“Nhìn đậu đũa này, không đúng mùa, ăn nhiều không tốt, rau trái mùa không bằng rau theo mùa, vị cũng không ngon mà còn không tốt cho sức khỏe.”
Nghe xong, sếp lập tức cau mày.
Vương Phương không ngừng như mở van:
“Rồi con cá vược nước ngọt này, sao so với cá vược tự câu ngoài biển.”
Tôi không hiểu tại sao giữa bao nhiêu món ăn, mẹ chồng lại có thể chỉ ra những chi tiết nhỏ khó nhận thấy.
Nghe xong, sếp vô thức ngừng đũa.
Câu cuối cùng của Vương Phương khiến sếp hoàn toàn nổi giận.
“Mấy món này đem cho chó nhà tôi ăn, chó cũng không thèm.”
Sếp đặt đũa xuống, đứng dậy bỏ đi.
Tay tôi đang định cởi tạp dề chợt khựng lại giữa không trung, vội vàng chạy theo ra cửa để giải thích.
Nhưng ông ấy chỉ khoát tay bảo tôi quay về.
Tim tôi chợt lỡ nhịp, đành phải gọi điện cho Hứa Bân bảo ta mau về.
Biết mẹ mình ăn bừa bãi trên bàn tiệc, Hứa Bân tức giận đến nhảy dựng:
“Mẹ, đã đây là buổi sếp đến thăm nhà, mẹ sao không biết kiềm chế mà hết ra thế!”
Vương Phương thản nhiên:
“Không sao đâu, dù gì sau khi các con cưới nhau, đàn ông lo ngoài, phụ nữ lo trong, Sơ Sơ cứ yên tâm ở nhà sinh con, khỏi đi nữa.”
Tôi nhất thời chưa hiểu ý bà ta.
Hứa Bân cũng ngẩn người:
“Mẹ đang gì , chuyện đó liên quan gì đến Sơ Sơ?”
Vương Phương ngạc nhiên:
“Hồi nãy người đó không phải là sếp của Sơ Sơ sao?”
Hứa Bân kêu lên:
“Mẹ có phải lớn tuổi lú lẫn rồi không, đó đâu phải sếp của Sơ Sơ, đó là sếp của con!”
Mặt Vương Phương lập tức tái nhợt, run giọng hỏi:
“Thế thì phải sao đây, con ơi, sao con không sớm.”
Bà ta bàng hoàng trở về phòng, lẩm bẩm không biết phải gì.
Tôi lập tức hỏi Hứa Bân:
“Ý mẹ vừa là gì? Bà ấy tưởng là sếp của em nên mới cố ý đám, rốt cuộc bà ấy định gì ?”
Hứa Bân thở dài mệt mỏi:
“Em lại chuyện gì nữa, mẹ không có ý đó, chỉ là tư tưởng truyền thống, nghĩ rằng đàn bà lo việc nhà, đàn ông lo việc ngoài.”
“Nhưng thì không giống mẹ, bảo bối à. Em chỉ cần những gì em muốn, sau này chúng ta cũng không sống chung với mẹ, đừng để ý đến bà ấy.”
“Haiz, sếp của vốn dĩ đã không ưa , xong rồi, xong rồi.”
Nhìn Hứa Bân mặt mày ủ rũ, tôi cũng không tiện truy cứu thêm, chỉ còn biết an ủi :
“Ba mẹ em đã tìm cho một công ty mới, thay vì suốt ngày lo lắng bất an, chi bằng thử ở môi trường mới.”
Sau chuyện đó, mẹ tôi nhờ người quen biết Hứa Bân đã chính thức nằm trong danh sách sa thải.
Để tránh Hứa Bân mất tinh thần, dưới sự sắp xếp của gia đình tôi, Hứa Bân chủ nghỉ việc và thuận lợi vào công ty mới, lương cũng tăng gấp đôi, đương nhiên chẳng còn oán trách gì Vương Phương nữa.
Tôi cứ tưởng sự nhẫn nhịn của mình có thể đổi lấy một gia đình yên ấm, không ngờ lại chỉ nhận sự tham lam vô độ của gia đình Hứa Bân.
Bạn thấy sao?