Chu Chính gằn giọng mắng: “Cô đúng là ngu ngốc! Tin đồn vớ vẩn cũng tin, đừng phiền tôi nữa, mua cái con khỉ!”
Bên kia còn vang lên tiếng châm chọc của một người phụ nữ, rồi chỉ còn tiếng tút tút lạnh lẽo.
Tôi liếc mẹ chồng đang ăn uống vui vẻ trên sofa, vỏ hạt dưa, xương gà vương vãi khắp nơi, tôi nhếch miệng lạnh, chào bà qua loa rồi đi đón Đoá Đoá.
Xem đồng hồ, chỉ còn 5 tiếng nữa là tận thế, 4 tiếng sau Chu Chính mới nhận ra chuyện.
Tôi đứng trước cổng trường mẫu giáo, ôm chặt Đoá Đoá vừa tìm lại , vừa khóc vừa hôn con, khiến con bật khanh khách, người qua đường tò mò tôi.
Kiếp này, tôi nhất định phải bảo vệ con quý của tôi, không để nó chịu tổn thương nữa.
Chở Đoá Đoá, tôi lại chạy đôn chạy đáo khắp mấy cái chợ, cố gắng mua đủ hết những món trong danh sách.
Lo lắng con bé buồn chán, tôi còn ghé qua cửa hàng đồ chơi và đồ ăn vặt, Đoá Đoá vui vẻ nhảy cẫng lên, tôi cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Mọi việc xong xuôi, tôi tránh đám đông, chia đồ mới mua thành từng đợt mang về căn hộ nhỏ của mình.
Sau đó, tôi nấu một bữa tối thịnh soạn, bật bộ phim hoạt hình mà Đoá Đoá thích nhất, hai mẹ con cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc yên bình.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, đồng hồ đã 7 giờ tối, chắc chắn Chu Chính đã biết tin tận thế.
Trong điện thoại, giọng Chu Chính nghiêm túc mà lo lắng.
“Phùng Linh, mau lái xe đến cửa siêu thị Hoa Vân, đang đợi ở đó!”
Tôi thở dài, giả vờ sợ hãi và bất lực : “Chồng ơi, xin lỗi , em vụng về trầy xe mất rồi, giờ xe đang sửa ở tiệm, không chạy .”
Chu Chính ngẩn người một giây, rồi chửi bới ầm ĩ qua điện thoại.
“Con đàn bà chết tiệt, đợi tao về xem tao xử mày thế nào!”
Tôi nhẹ giọng yếu ớt: “Lúc xe bị trầy, Đoá Đoá sợ lắm, giờ em đang đưa con đi viện, chắc sẽ về muộn một chút.”
Lại là một tràng chửi thô tục, rồi Chu Chính vội vàng cúp máy.
Tôi nghĩ đã đến lúc kiểm chứng xem tin đồn tôi tung ra đã lan truyền đến đâu, liền lướt TikTok nội thành, thấy toàn clip người già tranh nhau mua đồ tích trữ, không nhịn khẩy.
Cứ để họ chạy nháo nhác đi, tôi không tin cái cặp đôi không xe kia có thể giành nổi với mấy bà lão chuyên giành hàng trong siêu thị.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, Chu Chính lại gọi đến, giọng gấp gáp hơn.
“Phùng Linh, em từng tích trữ hàng, em có mua không?”
Tôi vô tội đáp: “Không có đâu, bảo đừng mua mà. Em nghĩ trong nhà cũng còn ít đồ, nên em nghe lời không mua.”
Chu Chính tức giận mắng: “Sao lúc khác không ngoan ngoãn thế hả!”
Tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ gần như khóc nức nở: “Làm sao bây giờ, Chu, em không muốn chết đói đâu.”
Giọng Chu Chính lập tức mềm hẳn lại, với tôi:
“Anh có một người họ hàng xa qua đây thăm, tối nay ở lại nhà…”
Chưa để hắn hết câu, tôi đã vội reo lên: “Tốt quá, đúng lúc mẹ đang ở nhà. Trong tủ lạnh có mấy món em chuẩn bị sẵn cho tối nay, đảm bảo bọn ăn ngon miệng!”
Khi tận thế chính thức bắt đầu, tôi hớn hở mở điện thoại, điều chỉnh camera giám sát căn hộ đối diện, mở một gói khoai tây chiên, ngồi khoanh chân xem màn kịch của trà xanh và mẹ chồng ác quỷ.
“Con khốn thối tha, còn dám vênh váo bước vào nhà hả!”
Trong màn hình, mẹ chồng túm tóc Lữ Lệ, ấn đầu ta xuống ghế sofa.
Ông chồng của mẹ chồng đã bỏ đi theo bồ trẻ, nên bà ta luôn căm ghét những loại phụ nữ như thế.
Bạn thấy sao?