“Năm đó, trong cung liên tiếp có các phi tần chết một cách kỳ lạ, kẻ gian thần liền đổ tội lên đầu Hoàng hậu, ngày ngày dâng sớ, cầu phế hậu.”
“Dù Hoàng thượng rất tin tưởng Hoàng hậu, nghe mãi lời xì xào của bá quan cũng khó tránh phiền lòng, nên ngài rời kinh giải sầu.”
“Nào ngờ, ngay lúc ấy, Hoàng hậu đang mang thai lại rơi xuống hồ. Thái tử cũng đột nhiên mất tích. Đến khi Hoàng thượng trở về, mọi chuyện đã quá muộn.”
“Không chỉ mất đi đứa trẻ vừa tròn năm tháng trong bụng, Thái tử cũng bặt vô âm tín. Hoàng hậu thì tinh thần suy sụp, luôn miệng người bên cạnh muốn bà.”
“Hoàng thượng vì thế đã thay đổi hết lượt này đến lượt khác người hầu hạ bà, Hoàng hậu vẫn cảm thấy mình bị hãm .”
“Nếu chỉ là vấn đề tinh thần thì cũng thôi, lần rơi xuống hồ đó khiến bà mang di chứng nghiêm trọng.”
“Trong cung toàn nam y quan, hai vị nữ y quan cũng đành bó tay trước bệnh của Hoàng hậu. Hiện giờ, bà đang thoi thóp nhờ nhân sâm cầm cự.”
Phu nhân thành chủ quay lại ta, đôi mắt đỏ hoe:
“Tô đại phu, có lẽ chỉ có ngài mới cứu tỷ tỷ của ta.”
Nghe đến hoàn cảnh của Hoàng hậu, ta không khỏi sinh lòng thương cảm.
Nhìn vẻ mặt của phu nhân, ta bộc phát ra lời đồng ý:
“Được, ta sẽ thử!”
14
Về đến nhà, ta liền thấy hối hận.
Đó là Hoàng hậu đấy! Nếu chữa không khỏi, tội danh bị đổ xuống đầu, liệu có khi nào sẽ tru di cửu tộc không?
Dù chẳng có cửu tộc để tru, ta còn có một đứa con trai vừa đẹp vừa giỏi kia mà!
Nghĩ tới nghĩ lui, ta gọi Soái Soái đến bên mình.
Dù biết nó sẽ nổi giận, ta vẫn đem hết ngân lượng và giấy tờ đất giao cho nó, rồi nhỏ giọng dặn dò như trăng trối:
“Soái Soái, ta phải vào cung một chuyến. Nếu ta không về , những thứ này con cứ tùy ý xử lý.”
Nó nheo mắt, hỏi ta:
“Vào cung gì?”
Ta lí nhí kể:
“Phu nhân thành chủ lại tìm ta. Lần này là nhờ ta vào cung chữa trị cho tỷ tỷ bà ấy – cũng chính là Hoàng hậu. Nghe phu nhân , Hoàng hậu bệnh rất nặng. Ta không chắc chữa , đã nhận lời phu nhân thì không thể thất hứa, chỉ có thể thử một phen thôi.”
Thành công thì giàu sang phú quý.
Thất bại thì… chó gà cũng không còn mạng.
Ta đang chỉnh sửa hòm thuốc, đợi hồi lâu không thấy nó trả lời.
Tưởng nó không hiểu, ta lại :
“Lần này ta không dẫn con đi đâu, con giữ số tiền này, đợi ta về, biết chưa?”
Nó khẽ “Ừm” một tiếng.
Ta ngạc nhiên quay lại, phát hiện nó chẳng hề nổi giận.
Lần trước ta đi chữa dịch mà nó tức giận đến nửa tháng không thèm chuyện với ta cơ mà?
Thế mà lần này, ta lại thấy trong mắt nó hiện lên chút đỏ hoe.
Ta kinh ngạc hỏi:
“Con luyến tiếc ta đến mức này sao? Sắp khóc rồi?”
Nó ngẩn ra, khóe môi nhếch lên một nụ nhẹ, :
“Trong cung quy tắc nghiêm ngặt, vào cung đừng đông ngó tây, biết chưa?”
Ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, vẫn gật đầu đáp.
15
Phu nhân thành chủ đích thân đến đón ta, chuẩn bị cùng ta lên đường tới kinh thành.
Chỉ là, Soái Soái—người vừa tiễn ta đến cổng giây trước, giây sau đã không thấy đâu nữa.
Ta chợt cảm thấy hụt hẫng.
Tên nhóc này, chẳng có chút lưu luyến nào.
Thật uổng công ta còn thấy luyến tiếc hắn.
Khi ta bước lên xe ngựa, lại thấy phu nhân thành chủ hé rèm cửa sổ, ngẩn ngơ về phía sân nhà ta.
Ta gọi bà ba lần, bà mới sực tỉnh, cầm khăn lụa khẽ lau khóe mắt.
“Thất lễ, vừa rồi hình như ta thấy một cố nhân.”
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, bà lại hỏi ta: “Đại phu, đã có mối hôn sự nào chưa?”
Ta lắc đầu, đáp: “Ta không muốn thành thân.”
“Không đâu. Nếu lần này cứu tỷ tỷ của ta, ta sẽ nhận nghĩa nữ và tìm cho một mối hôn sự tốt.”
Khóe miệng ta co giật, vội vàng : “Ta đã có một đứa con trai rồi.”
Bà tròn mắt kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hé ra, cuối cùng không gì thêm.
Chuyến hành trình thuận lợi, ta cùng phu nhân thành chủ nhanh chóng tiến vào hoàng cung.
Khí thế uy nghiêm của cung điện vượt xa tưởng tượng của ta.
Không nhịn , ta quên luôn lời dặn của Soái Soái, vừa đi vừa tò mò ngó khắp nơi cho đến tận cung Diên Xuân.
“Quy củ trong cung cũng không nghiêm khắc lắm nhỉ? Ta thế này mà chẳng ai gì cả.”
Nhưng khi đến cung Diên Xuân cung nhân đã ngăn ta và phu nhân thành chủ lại.
Một người trong số họ hưng phấn : “Thái tử điện hạ đã trở về, hiện đang ở bên trong trò chuyện với hoàng thượng và hoàng hậu. Tinh thần của hoàng hậu tốt lên rất nhiều, xin phu nhân đợi thêm một lát.”
Phu nhân thành chủ lập tức rơi nước mắt, bước sang một bên lau khóe mắt, khẽ : “Tỷ tỷ đáng thương của ta cuối cùng cũng thoát khỏi khổ nạn rồi.”
Ta nghĩ thầm: “Khổ tận cam lai cũng phải có mạng mà tận hưởng mới !”
Ta đợi bên ngoài đến mức chân mỏi nhừ, cuối cùng cũng có người ra gọi vào.
Trong tẩm cung của hoàng hậu, cung nữ hầu hạ đông đúc hơn hẳn, mỗi bước đi đều khiến ta cảm nhận sự uy nghiêm của hoàng gia, khiến ta không dám ngó nghiêng nữa.
Nhưng dường như có ánh mắt nào đó cứ dõi theo ta, ta cảm thấy lo lắng không yên.
Khi bắt mạch xong, ta vừa buông tay hoàng hậu xuống, đã nghe giọng uy nghi vang lên bên cạnh:
“Thế nào rồi?”
Tim ta đập thình thịch, trong lòng run rẩy: “Không hổ là hoàng thượng, khí thế thật sự đáng sợ.”
Ta cẩn thận đáp: “Hoàng thượng, nếu muốn hoàng hậu khỏi hẳn, một tháng tới toàn bộ việc ăn uống và nghỉ ngơi của hoàng hậu đều phải để thần dân phụ trách. Ngoài ra, cần phải cho tất cả cung nhân ở cung Diên Xuân rời đi.”
Quả thật, nơi hoàng cung sâu tựa biển này, trong người hoàng hậu có nhiều loại độc mãn tính, rõ ràng đã bị đầu độc từ rất lâu.
Vậy mà hoàng hậu vẫn sống, đúng là mạng lớn.
Giọng uy nghi mang theo chút ngạc nhiên vui mừng: “Ý ngươi là bệnh của hoàng hậu có thể chữa khỏi?”
Ta gật đầu: “Đúng .”
“Được, cứ theo lời ngươi!”
Một cung nữ lớn tuổi lập tức quỳ xuống, khóc nức nở: “Hoàng hậu luôn do nô tỳ hầu hạ bên cạnh. Nếu nô tỳ rời đi, ai sẽ chăm sóc cho hoàng hậu đây?”
Nàng vừa khóc vừa bò tới, cầu xin hoàng hậu: “Hoàng hậu, xin người để nô tỳ ở lại hầu hạ người!”
Hoàng hậu vốn hiền lành, thấy liền có chút lòng, quay sang hoàng thượng: “Hay là…”
Ta lập tức lên tiếng: “Không .”
Hoàng hậu ta, vẻ khó hiểu. Ta chỉ đành giải thích: “Hoàng hậu, người đã bị đầu độc, hơn nữa là loại độc mãn tính khó phát hiện.”
Một câu của ta như ném đá xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức sóng gió.
Hoàng thượng giận dữ, quát: “Người đâu! Xử tử tất cả kẻ hầu hạ hoàng hậu!”
Hoàng hậu yếu ớt can ngăn: “Hoàng thượng, không phải ai cũng muốn thần thiếp. Xin hãy điều tra rõ ràng trước khi xử tội.”
Ta liền mình có cách tìm ra kẻ hạ độc.
16
Cuối cùng, bệnh của Hoàng hậu đã chuyển biến tốt.
Sau khi dặn dò đại nha hoàn cách chế biến dược thiện, ta lập tức rời khỏi hoàng cung.
Chỉ mới xa Soái Soái một tháng, ta nhớ nó đến phát khóc.
Vừa trở về Yên Thành, ta lao ngay về nhà.
Khoảnh khắc thấy Soái Soái, viền mắt ta đỏ hoe.
Nó bước tới, giọng trầm ấm và dịu dàng:
“Dạo này vất vả cho ngời rồi.”
Nhìn dáng vẻ tuấn tú, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng như sao, gương mặt thanh thoát của nó, ta cảm thấy có gì đó khác lạ.
Chỉ mới xa nhau một tháng mà dường như nó lại càng đẹp trai hơn.
Để chúc mừng việc ta ban thưởng, ta tự tay nấu một bàn tiệc.
Lúc uống đến say mềm, dường như có ai đó khẽ thì thầm bên tai:
“Ta phải gì với nàng đây?”
Ta nghĩ đó là ảo giác khi say rượu, lại phát hiện ánh mắt của Soái Soái ta ngày càng kỳ lạ.
Đến khi nhận ra, ta mới sực nhớ rằng nó đã đến tuổi cưới vợ.
Là mẹ nuôi, ta lại quên mất việc lo chuyện hôn nhân cho nó.
Đang định hỏi nó đã để ý nương nào chưa, thì nó lại rằng mình chuẩn bị quay về để báo thù.
Ta lập tức lấy hết tiền tiết kiệm ra, định sát thủ giúp nó.
Nó chỉ mỉm lắc đầu:
“Ta không cần, người cứ giữ lấy mà tiêu.”
Ngừng một lúc, ánh mắt nó ta vừa dịu dàng vừa phức tạp:
“Lần đi này, nhanh nhất cũng phải nửa năm. Người… sẽ đợi ta về chứ?”
Ta gật đầu ngay:
“Đương nhiên rồi. Con là con trai ta, ta nhất định sẽ đợi con trở về.”
Biểu cảm của nó chợt khựng lại.
17
Sau khi Soái Soái đi, ta tập trung hoàn toàn vào công việc.
Không chỉ mở thêm ba tiệm thuốc lớn ở Yên Thành, mà dưới sự giúp đỡ của phu nhân thành chủ, ta còn đưa tiệm thuốc đến tận kinh thành.
Việc chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu cũng giúp ta có chút danh tiếng trong giới y học.
Chỉ trong nửa năm, ta đã trở thành một phú bà nhỏ ở kinh thành.
Người đến mai mối cho ta nhiều đến nỗi sắp đạp đổ cửa nhà. Nhưng ta đều từ chối.
Chẳng mấy chốc, có người mắng ta là “bà già không biết điều”, rằng có người muốn cưới ta là phước lớn, ta nên mang hết tài sản đến nhà chồng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, hầu hạ chồng là lẽ đương nhiên.
Ta lười đáp trả.
Ta mới 23 tuổi, lại có tiền, sống thoải mái, việc gì phải lấy chồng tự chuốc phiền phức?
Không lâu sau, những kẻ buông lời gièm pha đều gặp vận xui. Kẻ thì bị ngựa đá, kẻ thì bị đánh.
Nếu không phải các sự việc đều xảy ra một cách tự nhiên, ta còn tưởng có ai đang ra tay giúp ta trả thù.
Ba tháng nữa trôi qua Soái Soái vẫn chưa trở về.
Ta lo lắng, liền lên kinh thành dò hỏi.
Không nghe tin tức gì về Soái Soái, ta lại nghe nhiều chuyện bát quái ở kinh thành.
“Mấy tháng trước, phủ Tể tướng bị tịch thu, nam thì bị chém đầu, nữ bị đưa vào quân doanh kỹ nữ, thật là thảm.”
“Nghe tiểu thư phủ Tể tướng vào quân doanh, muốn leo lên giường Thái tử để người của ngài, Thái tử không gần nữ sắc, lập tức đuổi ta ra ngoài. Sau đó, ta bị lính kéo đi gì đó, không rõ nữa.”
“Quả là báo ứng! Nghe đồn năm xưa Thái tử mất tích cũng do ta ra, giờ còn dám bám lấy ngài.”
Bạn thấy sao?