Mẹ Chồng Chi Tiêu [...] – Chương 7

7

 

Nhìn ánh mắt không hài lòng của Hoàng Thao, tôi liền dịu giọng hơn một chút: "Anh , em biết có ý tốt, em rất thích sự quan tâm chân thành của với người khác. Cháu cũng là một đứa trẻ đáng , trước hết là em không thay cha mẹ nó chăm sóc nó . Con của chúng ta sắp chào đời, tin em đi, lúc đó chúng ta sẽ rối ren cả lên, chẳng còn thời gian lo lắng chuyện khác."

 

"Hai đứa mình mà như hôm nay đâu phải dễ dàng, em mong mẹ sẽ chuyên tâm chăm sóc con mình, lo toan cho gia đình, tất cả chúng ta cùng đồng lòng sống thật tốt. Em trong giai đoạn nuôi con nhỏ cần nghỉ ngơi thật tốt, hồi phục sức khỏe, rồi nhanh chóng quay lại công việc. Tất cả những điều này đều cần sự vững chắc từ hậu phương gia đình mình!"

 

Nghe đến đây, biểu cảm của Hoàng Thao dần dịu lại.

 

Tôi biết những lời này đã thuyết phục .

 

Tiếp đó, tôi thêm: "Em có thể hứa với , sau này nếu chúng ta có điều kiện, có thể giúp đỡ chị và cháu, mua quà, mời cháu qua chơi, em đều đồng ý, vào lúc then chốt như bây giờ mà đưa cháu qua đây, em tuyệt đối không đồng ý!"

 

Đùa à, đợi con tôi sinh ra, còn bao nhiêu thứ phải chi tiêu!

 

Lo học phí cho cháu, đúng là nghĩ viển vông.

 

Giờ tôi , chỉ là vì sắp sinh con, tạm thời dỗ dành thôi.

 

Chứ hứa suông, ai mà không biết, sếp thì tôi cũng .

 

Sau này nếu có chuyện thật, tôi không bỏ tiền ra, Hoàng Thao tôi chứ!

 

Người ta đều kính tôi một thước, tôi kính một trượng, với chị của Hoàng Thao, tôi sẽ không bỏ ra một xu!

 

 

Sau lần chuyện này, Hoàng Thao không nhắc đến việc đón cháu nữa.

 

Tôi cũng có một cuộc trò chuyện thân với mẹ chồng, để Hoàng Thao phiên dịch.

 

Nói chung là nếu bà nhớ nhà thì có thể về, sau này cần lo dưỡng lão chúng tôi sẽ không từ chối, bà cứ yên tâm.

 

Dù gì đi nữa, cả túi tiền lẫn sức khỏe tinh thần của tôi đều không chịu nổi cảnh bà phách mãi như .

 

Sau khi nghe rõ ý của tôi, mẹ chồng tỏ ra rất biết ơn, bà suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định ở lại, rằng sẽ giúp chúng tôi chăm con.

 

Tôi chỉ muốn nghe câu trả lời này từ bà ấy.

 

Mẹ tôi vẫn chưa nghỉ hưu, sau này tôi còn phải đi , nếu bà không ở lại thì tôi chỉ có thể bảo mẫu thôi.

 

Mất tiền đã đành, còn chẳng đáng tin nữa.

 

Dù mẹ chồng có thế nào đi nữa, cũng là bà nội ruột của con mình, vẫn tốt hơn là người lạ.

 

Sau đó tôi rằng, nếu đã muốn sống chung ở đây, thì phải đặt ra ba quy định rõ ràng, những chuyện trước đây bỏ qua, sau này không tiếp tục lãng phí như thế nữa.

 

Mẹ chồng xấu hổ cúi đầu, đồng ý với tôi rằng bà sẽ không nữa.

 

—--

 

Dù đã nhận lời cam kết từ mẹ chồng, tôi vẫn phải giúp bà kiềm chế bản thân, tránh để bà tìm cớ lặp lại.

 

Trước hết, tôi không mua gạo đóng bao trong siêu thị nữa, mà bắt đầu mua gạo rời.

 

Sau khi về nhà, tôi chia gạo vào từng túi nhỏ bằng chén.

 

Số gạo đó chia ra 60 túi, vừa đủ cho một tháng.

 

Rồi tôi với mẹ chồng, mỗi lần dùng một túi, như sẽ không bị vượt quá mức.

 

Nhìn thấy những túi gạo này, sắc mặt mẹ chồng xám xịt vô cùng.

 

Tôi giả vờ như không thấy sắc mặt bà, còn mua cho bà một cái cốc đong, bảo rằng đầu bếp chuyên nghiệp đều dùng cốc đong để nêm xì dầu và gia vị.

 

Cũng để phòng bà "vô " dùng hết sạch đồ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...