Mẹ Chồng Chi Tiêu [...] – Chương 12

 

12

 

Đến tối, Hoàng Thao đến xin lỗi tôi.

 

"Xin lỗi, em , em đừng giận nữa, đã với mẹ rồi, sau này bà sẽ không nhặt rác nữa."

 

Tôi lạnh lùng , trong lòng tràn đầy mệt mỏi.

 

Hoàng Thao thấy tôi không gì, lại : "Lần này thực sự đã rõ rồi, bà ấy sẽ sửa đổi."

 

Tôi thản nhiên : "Ồ."

 

Thấy thái độ của tôi hờ hững, Hoàng Thao có chút sốt ruột, : "Em có ý gì , chúng đã nhận lỗi rồi mà!"

 

Tôi : "Em có gì đâu, khỏi để lại bảo em chuyện bé xé ra to."

 

Hoàng Thao thở dài một hơi, ngẫm một lúc lâu mới trầm ngâm than: "Tiểu Nghi, em có nhiều ưu điểm rất rõ ràng, khuyết điểm của em cũng là, nắm một chuyện nhỏ thì cứ mãi không buông, thật sự khiến người ta ngột ngạt!"

 

Anh quay lưng lại: "Anh đặc biệt ghét điểm này ở em!"

 

Tôi cũng mặc kệ , qua một lúc lâu mới chậm rãi : "Anh không thích điểm này ở em, không phải vì đó là khuyết điểm của em, mà vì em cái gì cũng đúng, còn cái gì cũng sai. Làm sai lại không muốn thừa nhận, cho nên mới đau khổ."

 

Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của , tôi lạnh: "Anh nghĩ tôi sẽ ' , em sẽ bỏ thói quen xấu này, sau này nhất định không thế nữa' kiểu đó à? Anh nghĩ gì ? Muốn thao túng tâm lý tôi, còn non lắm."

 

Thật nực , rõ ràng mọi thứ là do hai mẹ con họ ra, lại còn định đổ lỗi cho tôi?

 

—-

 

Bố tôi từng , người thích con sẽ thích mọi thứ về con, chỉ cần người đó bắt đầu soi mói, tức là họ muốn kiểm soát con!

 

"Em , thích em mặc váy.

 

"Em , thích em tiết kiệm như thế.

 

"Em , nếu em có thể dịu dàng hơn chút thì tốt biết mấy.

 

"Em , nếu em gầy thêm chút nữa sẽ đẹp hơn nhiều!"

 

Những câu như thế này, chỉ cần nghe thấy, đều bảo họ đi c//hế//t đi!

 

Trước đây thích chính con người này của tôi, giờ tôi vẫn là tôi.

 

Tôi không cần thay đổi, trừ khi chính tôi muốn thay đổi.

 

Những lời bố , tôi chưa bao giờ quên.

 

Hoàng Thao thẳng người tôi, không vui hỏi: "Ý em là gì?"

 

Tôi thản nhiên đáp: "Anh còn hỏi em ý gì nữa sao? Còn em chuyện bé xé ra to, suốt thời gian qua, không giải quyết vấn đề cho tử tế, cứ qua loa cho xong, chẳng phải là sao?!"

 

Thật ra trong suốt thời gian qua, những vấn đề của mẹ chồng đều rất rõ ràng, Hoàng Thao cứ giả vờ không thấy, như thể là đang bênh vực mẹ mình.

 

Trong mắt , mẹ là một người ngoài yếu thế, còn tôi là Ma vương Piccolo.

 

Anh quên mất rằng tôi là một bà bầu sắp đến ngày sinh, cần quan tâm và chăm sóc hơn.

 

Đặc biệt là từ khi tôi từ chối việc cháu qua đây, càng cảm thấy tôi mất mặt , nên mới "ghim" tôi trong lòng.

 

Chúa biết, nếu thực sự để thằng bé qua đây, nhà cửa ầm ĩ cả ngày, rồi lại phải gửi về quê, chẳng phải càng bị , càng khó xử hay sao?!

 

Tất cả tâm sức của tôi đều bị xem như gan lừa!

 

Chính Hoàng Thao đã kéo dài vấn đề đến bây giờ, khiến mọi việc phát triển không thể kiểm soát, mà còn muốn đổ lỗi cho tôi?

 

Nếu ấy có thể hiểu lời bố tôi từ sớm hơn và đưa ra những lựa chọn khác, thì mẹ chồng tôi chắc chắn không đến mức này.

 

Tôi chống nạnh, giận dữ : "Ngoài việc hòa giải, còn biết gì nữa? Anh có từng thử hiểu nỗi lòng trống trải đơn của mẹ không? Anh có nỗ lực thúc đẩy mối quan hệ giữa tôi và mẹ không? Anh có nghĩ đến việc thế nào để trở thành một người cha tốt, xứng đáng khi con chào đời không? Anh đã nghĩ đến việc hy sinh mọi thứ, thậm chí cả mạng sống vì con chưa?

 

"Mẹ không biết, thì phải dạy bà ấy chứ!! Bà ấy dạy từ nhỏ, giờ không thể dạy lại bà ấy sao?

 

"Cả ngày chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà lảng tránh, cứ đụng đến mẹ là không thể , không thể chạm vào! Bây giờ thấy rõ chưa? Nếu nhiễm virus, lây sang tôi, con có thể chào đời bình an không?! Bây giờ, tôi cẩn thận từng chút một còn không đủ, lại còn phải tiếp với rác rưởi hàng ngày? Một khi có nhiễm trùng thì rất nguy hiểm, có hiểu không?! Nếu con có chuyện gì, có c//hế//t vạn lần cũng khó chuộc tội!!!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...