10
Khi Hoàng Thao và mẹ chồng về đến nhà, thấy tôi ngồi trên sofa mặt mày lạnh tanh.
Mẹ chồng thấy , vội vàng rón rén trở về phòng.
Hoàng Thao nhíu mày hỏi: "Lại sao nữa? Lại chọc gì em rồi?"
Tôi mệt mỏi đáp: "Ban quản lý gọi điện đến, lối đi cầu thang nhà mình đầy rác, người ta sắp đến dọn."
Hoàng Thao có chút không hiểu, hỏi: "Lối đi cầu thang có rác? Ai đặt ?"
Nhìn về phía phòng của mẹ chồng, tôi ngán ngẩm đáp: "Anh có thể hỏi mẹ ."
Hoàng Thao : "Lại chuyện gì nữa? Mẹ sao?"
Nghe giọng điệu của , dường như là tôi đang kiếm chuyện.
"Anh vào hỏi đi là biết." Tôi cũng lười giải thích.
Hoàng Thao vừa đi vào phòng mẹ, vừa : "Thật là vô lý!"
Chẳng mấy chốc, bước ra, ho nhẹ vài tiếng rồi : "Là thế này, mẹ nghe các bà dưới lầu nhặt phế liệu có thể bán tiền, nên đã cất một ít ở hành lang, bán xong rồi dọn là thôi, quản lý cũng thật là, quá lên."
Tôi không gì, chỉ chằm chằm vào .
Hoàng Thao không hiểu, nhỏ giọng với tôi: "Em đừng có ngày nào cũng không vui vì chuyện nhỏ nhặt, mẹ lo lắng, em càng có thai tính khí càng lớn."
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi : "Thế này, ra cửa xem, nếu nhà mình dùng, phải bao nhiêu năm mới nhặt từng đó đồ."
"Ý em là gì?"
"Anh ra xem thì biết." Tôi hét lên.
Hoàng Thao bán tín bán nghi chạy ra ngoài, mẹ chồng thấy cũng vội chạy theo.
Chẳng bao lâu sau, hai người quay lại.
Hoàng Thao mặt mày bất mãn, cũng không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể tích lũy nhiều phế liệu đến !
—-----
Đối mặt với vẻ mặt khó coi của Hoàng Thao, mẹ chồng lắp bắp giải thích, rằng nhặt phế liệu rất có lời, bà đã kiếm hơn hai nghìn chỉ trong nửa tháng.
Với lại, bà nhặt đồ vẫn còn mới, rất tốt, bỏ đi thì tiếc.
Lúc này lại nhớ đến việc không lãng phí sao?!
Thế còn cá hồi của tôi thì sao!
Sống cùng mẹ chồng khiến tôi luôn phải liên tục mở rộng tầm của mình!
Tôi đã hết lời để châm biếm, chỉ có thể : "Mẹ có biết ngoài kia có những loại virus gì không? Ngày nào cũng nhặt rác mang về nhà, nguy hiểm đến thế nào, giờ con đang mang thai, sắp sinh rồi, đồ ăn, đồ dùng càng phải ý!"
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ không đối đầu trực tiếp với mẹ chồng, giờ thì không nhịn nữa rồi!
Nghĩ đến việc ngày nào mẹ chồng cũng ra ngoài bới rác, mang về nhà giặt rồi lại nấu cơm cho tôi, tôi thật sự muốn phát điên!
Nếu con trong bụng tôi mà có chuyện gì, thì mọi người đừng hòng sống yên ổn!
Mẹ chồng vẻ mặt tội lỗi, khua tay múa chân rằng những thứ mang về nhà đều đã giặt sạch, rất sạch sẽ, chắc chắn không vấn đề gì.
Tôi ngước lên trời thở dài: "Mẹ dùng nước, điện cả tháng lãng phí, đã đủ mua mấy chục cái khăn mới rồi! Lẽ nào rác người ta vứt đi lại là bảo bối, còn năng lượng quốc gia thì có thể tùy tiện lãng phí sao?! Hay chỉ cần là tiền chúng con bỏ ra thì có thể lãng phí, còn mẹ nhặt về thì không lãng phí? Làm người sao có thể như !!"
Tôi đã sớm nhận ra, chỉ cần là đồ tôi mua, mẹ chồng sẽ vô tư dùng.
Còn nếu là đồ Hoàng Thao mua, bà sẽ cẩn thận hơn.
Bởi vì nước giặt và xà phòng nhà tôi đều là công ty phát, bà dùng mà chẳng có chút áy náy.
Ngày nào cũng mang ra giặt đống rác rưởi đó!
Rồi lại bình thản cho chúng tôi dùng!
"Thôi nào, mẹ cũng không cố ý, em đừng căng quá!"
Bất ngờ, Hoàng Thao đứng chắn trước mặt mẹ mình.
Bạn thấy sao?