6
Hai ngày sau, em vội vàng tìm đến tôi, rằng mẹ tôi bị bệnh, bảo tôi đi bệnh viện cùng ta.
Tôi theo ta lên xe, đi một lúc thì phát hiện xe không chạy theo hướng đến bệnh viện.
Tôi hỏi: “Không phải đến bệnh viện sao? Em đưa chị đi đâu ?”
Em quay lại nhỏ một câu: “Xin lỗi.”
Tim tôi chợt thắt lại: “Ý em là sao?”
Xe dừng lại trước một căn chòi nhỏ hoang vắng giữa vùng ngoại ô.
Khi tôi thấy Chung Thư Văn từ trong nhà bước ra, mọi chuyện đã rõ.
Tôi không thể tin nổi, em : “Em đã không báo cảnh sát.”
Em bĩu môi: “Nếu em báo thì ấy sẽ bị bắt, em chỉ không muốn bị đánh nữa, em không muốn mất ấy.”
Đồ điên!
Tôi không ngờ em tôi lại điên đến mức vì danh lợi mà ra chuyện như .
Tôi giận dữ hét lên: “Vậy nên em đem chị ra bán đứng?”
Em bộ vô tội: “Chẳng phải là chị với em chuyện đó sao? Yên tâm đi, Thư Văn chỉ muốn chuyện với chị thôi.”
Tôi gào lên:
“Em thật sự tin lời đó sao? Anh ta từng người đấy!”
Em nhún vai đầy dửng dưng, lúc đó tôi mới nhận ra ta đáng sợ đến mức nào.
Cửa bị mở ra, dù tôi có muốn chạy cũng không thể thoát khỏi một gã đàn ông khỏe mạnh.
Tôi bị cưỡng ép kéo xuống xe, lôi vào căn chòi cũ, bên trong chất đầy các loại dụng cụ đáng sợ.
Chung Thư Văn túm lấy mặt tôi, ánh mắt méo mó: “Sao biết bí mật của tôi?”
Tôi run rẩy vì sợ: “Tôi không biết gì cả.”
Chung Thư Văn lạnh: “Dù biết bằng cách nào, hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Anh ta lấy dây trói tôi lại, cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp người tôi.
Tôi chỉ biết âm thầm chửi mình ngu ngốc – kiếp trước đã bị em một lần, mà kiếp này lại tiếp tục tin ta.
Nước mắt tôi tuôn như mưa.
Ngay lúc Chung Thư Văn giơ dao lên định chém, bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của em .
Cửa bị người ta đá mạnh, vài người xông vào, khống chế Chung Thư Văn.
Cố Thừa Diệp bước vào, ngược sáng, dáng người cao lớn.
Giây tiếp theo, tôi ngã vào vòng tay quen thuộc.
Cảm nhận hơi ấm của ấy, tôi không kìm nổi nữa, òa khóc nức nở.
Cố Thừa Diệp ôm mặt tôi, vết thương trên mặt mà xót xa, ánh mắt đầy thương:
Lam Lam đến trễ rồi.”
Tôi lắc đầu.
Không, không hề muộn, đến đúng lúc lắm.
Bên cạnh, Chung Thư Văn gào lên: “Các người đang gì đấy? Có biết tôi là ai không? Tôi là người của thành phố…”
Còn chưa hết câu, Cố Thừa Diệp đã tung một cú đá thẳng vào bụng hắn.
Chung Thư Văn đau đến mức khóc rống lên, nước mắt giàn giụa: “Cố Thừa Diệp, dám với tôi? Tin không tôi bảo bố tôi…”
Cố Thừa Diệp túm lấy tóc hắn, đập mạnh một cú vào mặt, lạnh lùng : “Bố thì sao? Cảnh sát vừa đến nhà các người, đã bắt ông ta đi rồi.”
Chung Thư Văn trừng mắt kinh hoàng: “Cái… cái gì?”
Cố Thừa Diệp nheo mắt lại: “Anh không chọc ai khác, lại dám vào vợ tôi.”
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát cũng đến nơi.
Họ hẳn đã tìm thấy xác chết dưới gốc cây hồng, nên đến đây bắt người.
Em tôi cũng bị bắt theo. Trước khi lên xe, ta bỗng phát điên, chạy lại ôm chặt chân Cố Thừa Diệp: “Cố Thừa Diệp, người đáng lẽ phải cưới là em! Em mới là vợ ! Cứu em đi, em không muốn đi tù!”
Cố Thừa Diệp đá ta ra, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét: “Cô đang linh tinh cái gì ? Vợ tôi chỉ có một người – Cát Lam Thanh. Chính là người hủy hôn trước.”
“Giờ em hối hận rồi! Hai người còn chưa đăng ký kết hôn mà! Lúc đầu thích em cơ mà! Em sai rồi, sau này sẽ không mấy chuyện đó nữa, em sẽ chăm sóc mẹ và em thật tốt… hãy đến với em đi…”
Cô ta vừa khóc vừa lảm nhảm, như người mất trí.
Sắc mặt Cố Thừa Diệp vẫn lạnh lùng, quát lớn: “Cút! Đừng đến phiền tôi nữa!”
Cuối cùng em tôi vẫn bị đưa đi, còn tôi thì Cố Thừa Diệp đưa lên xe.
Suốt dọc đường không lời nào, sắc mặt căng thẳng. Về đến nhà, tôi vừa định xuống xe đã bị bế bổng lên.
Mấy người em của huýt sáo trêu chọc, mặt tôi đỏ bừng, vùi đầu vào ngực .
Một phút sau, tôi bị đặt lên giường.
Cố Thừa Diệp đè người xuống không gì thêm, chỉ tôi chằm chằm, giọng trầm thấp: Lam Lam rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
7
Ngay lúc em đến tìm tôi, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã bảo Cố Tinh Di đi tìm Cố Thừa Diệp báo cảnh sát, và kể với chuyện xác chết dưới gốc cây hồng nhà họ Chung.
Cố Thừa Diệp quen biết rộng, vừa hỏi thăm đã biết có người thấy tôi lên một chiếc xe chạy về phía rừng núi, nên lập tức đuổi theo và cứu tôi kịp thời.
Nhưng vẫn không hiểu tại sao tôi lại biết bí mật đó, và vì sao em tôi lại những lời kỳ lạ như .
Với đầu óc của Cố Thừa Diệp, tôi biết không thể giấu , nên đành kể lại toàn bộ sự thật.
Nói đến cuối cùng, tôi cũng hơi chột dạ: “Dù có tin hay không… thì em thật sự đã sống hai kiếp rồi. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ .”
Vừa dứt lời, tôi lại bị ôm chặt vào lòng.
Tôi cảm nhận cơ thể đang run lên. Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng :
“Sao ?”
“Cô ta… sao có thể em đến hai lần như .”
Lúc này tôi mới nhận ra, đang giận vì em tôi đã tổn thương tôi.
“Tôi cũng không hiểu vì sao ấy lại trở nên như thế…” – tôi khẽ .
Hồi nhỏ, em rất dễ thương, có gì ngon cũng chia cho tôi.
Người ta vẫn sinh đôi có thần giao cách cảm, tôi cũng từng tin như .
Mỗi khi tôi ốm, ấy cũng cảm thấy không khỏe. Tôi trật chân, ấy cũng ôm chân :
Lam Lam chân em như sắp gãy mất.”
Cũng vì từng có những kỷ niệm như thế, tôi mới chia sẻ bí mật đó cho ấy.
Cố Thừa Diệp như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt đầy xót xa: “Vậy kiếp trước tôi cũng đối xử không tốt với em sao?”
“Cũng không hẳn là không tốt. Kiếp trước, chúng ta chỉ là người xa lạ. Anh không tốt với em là điều bình thường thôi.” – Tôi xoa đầu , chẳng hiểu sao cảm thấy lúc này như một chó lớn ngoan ngoãn –
“Chỉ là không biết kiếp này nếu ở bên em, còn có thể trở thành đại phú quốc gia nữa không.”
Tôi chỉ , ai ngờ Cố Thừa Diệp lại cúi đầu hôn lên tay tôi: “Anh sẽ cố gắng. Yên tâm, những kẻ đã tổn thương em, sẽ không tha cho ai.”
Anh thở dài, nhẹ nhàng gõ lên đầu tôi: “Em ấy, lo lắng quá hóa hồ đồ. Anh là công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không gặp chuyện gì, mọi thứ đều ổn.
Chưa đầy hai tháng sau, có tin từ trại giam – Chung Thư Văn chết rồi.
Nguyên nhân chính thức là trượt chân đập đầu.
Nhưng sự thật là, ta thù chuốc oán trong tù, bị đánh hội đồng đến chết.
Tôi hỏi Cố Thừa Diệp có phải không.
Anh , lắc đầu: “Anh là công dân tuân thủ pháp luật. Chỉ là trước khi hắn vào tù, có đi thăm vài người em cũ thôi.”
Tôi từng nghe , Cố Thừa Diệp có một người em từng vào tù vì ngộ sát.
Thời đó, trại giam quản lý không chặt, bị đánh chết trong tù không phải chuyện hiếm.
Em tôi vì không tham gia vào vụ người nên chỉ bị nhẹ, vẫn chịu không ít khổ cực trong trại tạm giam.
Khi thả, ta đã hoàn toàn thần trí không ổn định, lúc thì mình là vợ đại phú, lúc thì bảo mình là phu nhân thị trưởng.
Người nhà thấy ta có vấn đề thần kinh, liền đưa vào bệnh viện tâm thần.
Lần này ta bảo tôi đến thăm, tôi giả vờ như không biết.
Vài ngày sau, ta nhảy lầu tự sát trong bệnh viện.
Nghe trước khi chết, ta cứ lặp đi lặp lại một câu: “Vậy thì lại một lần nữa…”
Cuộc sống cứ thế trôi đi, yên ả và ổn định.
Rất nhanh, tôi và Cố Tinh Di cũng tốt nghiệp đại học.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định học tiếp lên thạc sĩ rồi tiến sĩ.
Cố Thừa Diệp miệng ủng hộ, còn ăn diện bảnh bao đưa tôi đến trường nhập học.
Đến năm thứ hai cao học, Cố Thừa Diệp đã lọt vào danh sách đại phú quốc gia, còn tôi thì có thai.
Cố Tinh Di cùng chồng trở thành công chức nhà nước, sự nghiệp cũng rất thuận lợi.
Điều bất ngờ nhất là mẹ chồng tôi — năm bà 50 tuổi, bà xuất bản một tiểu thuyết và trở thành nhà văn.
Cả đời này của tôi vẫn rực rỡ như trước, so với kiếp trước — hạnh phúc hơn rất nhiều.
(Toàn văn kết thúc)
Bạn thấy sao?