Mẹ Chồng Biết Nói – Chương 1

Cố Tinh Di bước nhanh tới, chắn trước mẹ, gườm gườm tôi: “Đồ đàn bà thối tha! Có phải bắt nạt mẹ tôi không? Tôi cho biết, mà dám đến một sợi tóc của mẹ tôi, tôi sẽ bảo tôi quăng vào rừng cho sói ăn!”

Tôi còn chưa kịp giải thích thì mẹ chồng đã mở miệng: “Không liên quan đến ấy… mẹ là vì cảm thôi.”

Tôi và Cố Tinh Di cùng tròn mắt: “Mẹ, mẹ biết ?”

Nửa tiếng sau, tôi mới biết — mẹ của Cố Thừa Diệp thật sự biết .

Bà ấy chỉ giả câm vì không muốn giao tiếp với người đời.

Theo lời bà, bà không thích chuyện xã giao, chỉ thích đọc sách.

Nhưng kể từ khi chồng vào tù, con cái cũng chẳng hiểu bà, dân làng thì châm chọc dè bỉu, khiến bà càng ngày càng thu mình, cũng dần dần không nữa.

Cũng vì không ra khỏi nhà, bà ấy đã rất lâu rồi không đọc sách mới.

Nghe đến đây, tôi càng cảm thấy bất ngờ hơn nữa.

Kiếp trước, tôi không ít lần nghe em than phiền rằng mẹ chồng là người đầu óc có vấn đề.

Mỗi lần nhắc đến chuyện đó, ta lại tỏ ra đắc ý: “Bà ta không biết chuyện, tôi bắt bà ta hầu hạ, rót nước bưng trà, ngày thường chỉ cần cho một cái bánh bao là có một người giúp việc miễn phí.”

Lúc này tôi mới nhận ra, kiếp trước em tôi đã quá tàn nhẫn. Mẹ của Cố Thừa Diệp không phải không biết mình bị bắt nạt, mà chỉ là bà ấy không so đo tính toán.

Nghe xong những điều ấy, cả tôi và Cố Tinh Di đều thấy xót xa cho người phụ nữ trước mặt.

Tôi lập tức bảo mẹ chồng viết danh sách sách muốn đọc Qua một đêm, tôi dẫn theo Cố Tinh Di lên huyện mua một đống sách.

Trên đường về, tôi nhận ra Cố Tinh Di có vẻ là lạ, cứ chằm chằm vào một nam sinh trong hiệu sách.

Là người từng trải, tôi quá hiểu ánh mắt ấy có ý gì.

Tôi trêu: “Sao thế? Thích cậu ta à?”

Cố Tinh Di lập tức đỏ mặt: “Liên quan gì đến chị!”

“Thích thì theo đuổi chứ sao nữa.”

Câu đó khiến ấy bùng nổ: “Nhưng cậu ấy chẳng thích tôi! Cậu ấy chê tôi xấu!”

Kiếp trước em tôi từng kể, Cố Tinh Di từng “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, thầm thích một thủ khoa đại học.

Sau khi bị từ chối, ngày nào cũng khóc lóc ở nhà. Cô ấy thấy phiền nên giới thiệu cho Cố Tinh Di một thanh niên xã hội.

Ai ngờ tên đó là một tên khốn, không chỉ dụ dỗ quan hệ với Cố Tinh Di khi còn chưa đủ tuổi vị thành niên, mà còn trộm sạch tài sản nhà họ Cố.

Cũng vì chuyện đó mà Cố Thừa Diệp biết những việc xấu xa của em tôi, giận dữ ly hôn với ta.

Khi tôi đang nghĩ đến chuyện đó thì Cố Tinh Di đã giận dỗi rời khỏi hiệu sách.

Tôi đuổi theo và : “Tôi có thể giúp em theo đuổi cậu ấy.”

3

Cố Tinh Di tròn mắt: “Thật sao?”Tôi gật đầu.

Trước tiên, tôi đưa ấy đến nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi mua hai bộ quần áo mới thay cho bộ đồ bẩn trên người, rồi dẫn đến tiệm cắt tóc, cắt cho ấy một kiểu tóc mới mẻ.

Cố Tinh Di mình trong gương, như biến thành một con người khác: “Thế này là cậu ấy sẽ thích em sao?”

Tôi lắc đầu: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên.”“Bước thứ hai là gì?”

“Quay lại trường học. Tôi nghe ngóng rồi, cậu ấy là học sinh đứng đầu khối. Nếu muốn cậu ấy thích em, em cũng phải là người đứng đầu mới .”

Cố Tinh Di xị mặt: “Em không nổi đâu.”

Tôi nhếch môi : “Tôi có thể giúp em mà.”

Từ hôm đó, tôi, mẹ chồng và em chồng bắt đầu sống trong một bầu không khí hòa thuận mới mẻ.

Ngày thường tôi mua sách cho mẹ chồng, bà giúp tôi việc nhà, nấu ăn.

Buổi tối, ba người ngồi trong phòng khách, tôi dạy học cho Cố Tinh Di, mẹ chồng thì đọc sách bên cạnh.

Khi Cố Thừa Diệp trở về, ta thấy đúng cảnh tượng ấy.

Anh ho khẽ một tiếng, Cố Tinh Di nhào tới ôm lấy : “Anh, về rồi!”

Cố Thừa Diệp ấy không tin nổi: “Em sao mà biến thành thế này?”

Cố Tinh Di hì hì: “Tất cả đều là nhờ chị dâu đó!”

Cố Thừa Diệp ngẩng đầu tôi một cái. Tôi đỏ mặt, lặng lẽ quay vào phòng.

Không lâu sau, cũng đi vào, với tôi lời cảm ơn: “Mấy ngày qua tôi nghe hết rồi, cảm ơn đã chăm sóc mẹ và em tôi.”

Tôi khoát tay: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, mẹ và em cũng là mẹ và em tôi. Người một nhà thì không cần lời cảm ơn.”

Nghe , Cố Thừa Diệp ngẩn người vài giây, rồi bất ngờ mỉm :

“Ừ.”

Từ hôm đó, thái độ của đối với tôi bắt đầu thay đổi.

Từ lạnh lùng xa cách, dần trở nên thân thiện hơn.

Chỉ cần không phải đi lấy hàng, đều về nhà. Mỗi lần đi xa về cũng hay mua cho tôi mấy món đồ nhỏ.

Lâu dần, cuộc sống của chúng tôi cũng dần giống như một gia đình thực sự.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, Cố Thừa Diệp chẳng đáng sợ như người ngoài vẫn . Trái lại, đôi khi còn rất đáng .

Chớp mắt đã đến ngày về thăm nhà mẹ đẻ.

Tôi mặc một bộ váy mới xinh đẹp, tay xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà, thì vừa vặn chạm mặt em – người cũng xách theo hai cân bánh ngọt.

Cô ta ăn mặc rất xuề xòa, thậm chí có phần nghèo khổ.

Vì scandal trong ngày cưới, em tôi và Chung Thư Văn không tổ chức hôn lễ.

Cô ta liếc Cố Thừa Diệp đang đứng cạnh tôi, lập tức ngẩng cao đầu, hống hách bước vào nhà.

Không ngờ mẹ tôi chẳng thèm để ý đến ta, đi thẳng đến chỗ chúng tôi, đón lấy đồ trên tay rồi ân cần hỏi han Cố Thừa Diệp.

Em tôi không chịu nổi nữa, lên tiếng: “Mẹ, mẹ không hỏi xem dạo này Thư Văn thế nào à?”

Mẹ tôi đành hời hợt hỏi một câu: “Ồ, Thư Văn dạo này sao rồi?”

Em tôi ưỡn ngực tự hào: “Anh Thư Văn vừa nhận thông báo, mai sẽ lên huyện báo danh. Em có linh cảm, chưa đến năm năm nữa ấy nhất định sẽ thăng tiến rực rỡ, đến lúc đó em chính là vợ quan!”

Nhưng câu của ta chẳng ai để tâm. Mọi người lại quay sang hỏi Cố Thừa Diệp về chuyện vui ở miền Nam.

Em tôi bực bội, gọi lớn: “Cát Lam Thanh!”

Tôi ngẩng đầu ta.

Cô ta có vẻ muốn chuyện riêng: “Chúng ta vào bếp nấu ăn đi.”

Ở nhà tôi, đàn ông không bao giờ xuống bếp.

Tôi và em bước vào bếp. Tôi vừa định nhóm lửa thì ta ghé sát tai nhỏ:

“Chăm sóc người nhà họ Cố chắc cực lắm nhỉ? Mẹ chồng và em chồng chị đều không bình thường.”

Tôi biết ta đang cố gắng chia rẽ cảm giữa tôi và gia đình nhà chồng.

Tôi mỉm đáp: “Không mệt chút nào. Mẹ chồng và em chồng tôi rất hiểu chuyện, còn giúp tôi nấu cơm giặt giũ. Đặc biệt là em chồng tôi, có gì ngon đều nhớ đến tôi. Tôi muốn ngủ tới mấy giờ thì ngủ, còn hơn mấy người phải dậy từ 5 giờ sáng lo hết việc nhà.”

Sắc mặt em tôi lập tức thay đổi.

Chỉ những ai từng sống ở nhà họ Chung mới hiểu dâu ở đó khổ thế nào.

Ba mẹ và hai em trai của Chung Thư Văn đều do em tôi lo liệu. Việc nặng việc bẩn đều đổ lên đầu ta.

Chỉ vài ngày thôi, tay ta đã bắt đầu chai sạn.

Cô ta cắn môi, rồi nhạt: “Nghe đêm tân hôn xong, Cố Thừa Diệp liền đi ăn. Chị biết tại sao ta thích đi miền Nam không? Vì trong đội ta có một người tên là Chu Tiểu Bạch – người ta thích.”

Nghe đến cái tên đó, tay tôi khựng lại.

Chu Tiểu Bạch – người vợ thứ hai của Cố Thừa Diệp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...