7
Hôm đó, tôi dẫn Tiểu Tinh Tinh từ nhà mẹ về, vừa thấy Lưu Cầm ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, mặt mày đắc ý, tôi đã bực tức đầy bụng rồi. Tôi định hỏi Chương Phong cho tôi một lời giải thích.
Chương Phong thấy sắc mặt tôi thay đổi, liền kéo tôi vào phòng rồi : “Vợ à, mẹ đã hơn một năm không gặp Tiểu Tinh Tinh rồi, chỉ là nhớ thằng bé, cũng muốn qua thăm em một chút. Đầu năm đầu tháng, em nể mặt chút đi, đừng sầm mặt lại, cũng đừng cãi nhau với mẹ , không?”
Tôi cố nhịn cơn giận hỏi: “Rồi sao nữa?”
Rồi Chương Phong còn cầu tôi rộng lượng, đi ra chuyện với mẹ trước. Anh chỉ cần tôi chủ chào hỏi Lưu Cầm, coi như hai bên đã giảng hòa.
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Nhưng nghĩ lại, đầu năm mà cãi nhau thì cũng chẳng hay ho gì.
Thế nên, tôi đồng ý.
Bước ra khỏi cửa phòng, tôi mỉm hòa nhã chào hỏi Lưu Cầm: “Bà già, căn nhà này do cha mẹ tôi mua, đứng tên là của tôi, phiền bà, cuốn xéo ra ngoài!”
Lưu Cầm: “?!”
Chương Phong: “?!”
Lưu Cầm không còn vắt chéo chân, cũng chẳng đắc ý nổi nữa, bà ta không thể tin nổi, đứng bật dậy hét lên với tôi: “Tần Tuyết, đây là thái độ chuyện với bề trên sao? Cô còn là giáo viên mà cư xử thế này à?!”
Tôi quay sang Chương Phong: “Em đã chủ chuyện với mẹ rồi, là bà ta không muốn hòa giải. Nói bà ta mau cút đi.”
Chương Phong: “......”
Chương Phong còn chưa kịp , Lưu Cầm đã lên tiếng trước: “Tôi là bề trên, đã chủ qua đây xin lỗi , mà còn hung hăng như thế, ý là gì đây?”
Tôi lạnh một tiếng: “Không đến việc bà chưa hề xin lỗi, mà kể cả có xin lỗi, tôi cũng không chấp nhận. Bây giờ bà muốn hòa giải, ý đồ là gì thì ai cũng rõ. Tôi không bao giờ hòa giải với bà.”
Lưu Cầm cuống lên: “Tôi có ý đồ gì? Tôi thì có thể có ý đồ gì chứ? Tôi đầu năm đến thăm hai người mà cũng sai à?”
Tôi lặp lại những gì trước đây đã từng với Chương Phong, sau đó bảo: “Tôi biết ngày xưa mẹ chồng của bà đối xử không tốt với bà, không giúp bà trông con. Nhưng sau này, bà vẫn chăm sóc cho bà ta khi bà ta già. Còn với tôi, bà đừng mơ!”
Lưu Cầm bị vạch trần suy nghĩ, liền gào lên lớn hơn: “Ai thèm bắt nuôi tôi? Cô cũng đừng lấy chuyện sau này tôi già ra để ! Tôi có chồng, có con trai, sau này tôi có nằm liệt giường cũng chẳng cần đến ! Tôi giờ chỉ đơn giản muốn thăm cháu tôi thôi!”
“Tôi không cần, con trai tôi cũng không cần bà thăm.”
“Sao lại không cần? Tiểu Tinh Tinh là cháu trai nhà tôi mà…”
Tôi chẳng buồn tranh cãi với bà ta, liếc Chương Phong rồi hỏi: “Mẹ có đi không? Nếu không, chúng ta ly hôn.”
Chương Phong: “......”
Chương Phong im lặng một lúc, rồi dẫn cha mẹ ta rời đi.
Ra khỏi cửa, Lưu Cầm vẫn còn đứng trước nhà tôi lối: “Ly thì ly! Cô tưởng ly hôn rồi còn tìm người tốt hơn sao?”
Chửi rủa tôi xong, bà ta quay sang Chương Phong mà : “Con gần như bị người ta gọi là ở rể rồi! Nó còn chưa từng về nhà mình ăn Tết lần nào để giữ thể diện cho con! Loại con dâu này, có hay không cũng chẳng khác gì nhau!”
Sau khi họ rời đi, tôi lập tức in luôn đơn ly hôn.
Tôi và Chương Phong ly hôn, chẳng có tài sản chung gì cả.
Nhà đều là tài sản trước hôn nhân, tiền sau khi cưới cũng chỉ đủ trả các khoản vay nhà mỗi người, cộng thêm chi tiêu cho tôi và Tiểu Tinh Tinh, gần như tháng nào cũng cạn sạch.
Điều duy nhất rắc rối chính là quyền nuôi dưỡng Tiểu Tinh Tinh. Tôi chắc chắn sẽ không để thằng bé cho ta. Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ra tòa giành quyền nuôi con rồi.
Nhưng cuối cùng, chúng tôi không ly hôn.
Ban đầu, Chương Phong đã bị Lưu Cầm xúi bẩy, đồng ý ly hôn. Nhưng sau nửa tháng, ta lại đổi ý.
Anh ta đến xin lỗi tôi, rằng lúc đó đúng là suy nghĩ không thấu đáo, không để ý đến cảm của tôi, tự tiện đưa cha mẹ ta về nhà mình mà không hề bàn bạc trước, tôi bực bội.
Anh ta còn cam đoan rằng sau này tuyệt đối sẽ không lặp lại chuyện như nữa.
Nói thật, nếu không liên quan đến mẹ ta, tôi và ta vẫn có thể sống chung .
Dù là bám váy mẹ, ta rất thương Tiểu Tinh Tinh. Anh ta thường xuyên kèm cặp con học bài, ngày nghỉ sẽ dẫn thằng bé đi chơi. Lương sau khi trừ chi tiêu, phần lớn đều dành cho Tiểu Tinh Tinh.
Đối với tôi cũng không tệ. Chúng tôi kết hôn sáu năm, đến các dịp lễ ta vẫn mua hoa tặng tôi.
Còn về Lưu Cầm, dù sao cũng đã lật bài ngửa, tôi vốn không định nhẫn nhịn bà ta. Từ khi bắt đầu đối đầu với bà ta, tôi chưa lần nào thua.
Bạn thấy sao?