Mẹ Chồng, Bà Cũng [...] – Chương 3

Lúc cha mẹ tôi ra ngoài ăn cơm, bà quay sang tôi : “Sinh thường thì tốt biết mấy, sinh mổ vừa đắt lại còn hồi phục chậm.”

Tôi chẳng đủ sức tranh luận, yếu ớt đáp lại: “Không phải tại mẹ bảo con ăn nhiều à? Ăn nhiều quá, con béo, giờ mới phải sinh mổ đây. Chưa bắt mẹ bỏ tiền, mẹ còn than phiền gì nữa?”

Thấy tôi tỏ thái độ, bà im lặng.

Tôi cứ tưởng đó đã là giới hạn của bà. Nhưng hóa ra, tôi sai lầm.

Sau khi về nhà, bà mới bắt đầu màn biểu diễn thực sự của mình.

Ngày đầu tiên trở về, bà viện cớ rằng không ngủ đủ ở bệnh viện, liền định bỏ mặc con tôi cho tôi và Chương Phong, rồi về nhà nghỉ ngơi.

Chương Phong ngơ ngác.

Lúc tôi còn ở bệnh viện, mẹ tôi từng hỏi bà có cần xin nghỉ phép để qua hỗ trợ tôi ở cữ không. Lưu Cầm mạnh mẽ đập ngực cam đoan: “Không cần đâu, chỉ cần tôi và Chương Phong là đủ rồi. Chị không cần phải xin nghỉ gì.”

Nhưng người thực sự không ngủ đủ ở bệnh viện chỉ có mỗi Chương Phong.

Mỗi lần nửa đêm tôi có việc, Lưu Cầm đều ngáy to trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, gọi thế nào cũng không dậy.

, khi bà định bỏ về, Chương Phong liền gọi lại hỏi: “Mẹ, giờ mẹ về rồi, chúng con biết phải sao?”

Lưu Cầm:  “Tiểu Tinh Tinh giờ hầu như chỉ ngủ thôi, có gì đâu mà bận?”

Chương Phong hỏi tiếp: “Vậy còn đồ ăn ở cữ của Tiểu Tuyết thì sao? Mẹ biết con không biết nấu mà.”

Lưu Cầm đành miễn cưỡng ở lại, dù có ở lại, bà cũng chẳng gì ra hồn.

Khi con khóc, bà chẳng thèm liếc mắt một cái.

Buổi trưa, nấu một bữa cơm thôi mà bà gọi Chương Phong đang trông con tới năm lần.

Đến tối, lúc tắm cho Tiểu Tinh Tinh, bà lại càng khiến tôi cố nhịn . Bà mình bị đau lưng không cúi xuống , nên không thể tắm cho cháu. Nhưng bà không gọi Chương Phong, mà lại gọi tôi.

Lý do của bà là: “Chương Phong là đàn ông, sao có thể tốt những việc tỉ mỉ như tắm cho con ? Lỡ Tiểu Tinh Tinh bị va đập thì sao? Những việc như thế này chỉ phụ nữ mới tốt thôi.”

Tôi lạnh mặt đáp lại: “Làm không tốt thì học. Bác sĩ đã dặn con không dính nước.”

Lưu Cầm định trừng mắt với tôi, thấy Chương Phong đã bế con đi, bà đành nhịn.

Suốt một ngày, thời điểm bà tử tế nhất với tôi là lúc mẹ tôi tan ghé qua thăm.

Hôm sau, vài người thân bên nhà bà đến thăm Tiểu Tinh Tinh.

Người hôm qua chẳng buồn con khóc, viện cớ đau lưng để bắt người đang ở cữ như tôi tắm cho cháu, nay lại hào hứng bế Tiểu Tinh Tinh từ cũi lên, vừa bế vừa rót trà cho mấy người thân.

Bà còn khoe mẽ: “Tiểu Tinh Tinh sinh ra 3.5 cân, là đứa bé lớn nhất mổ trong ngày ở bệnh viện.”

Nhưng ngay khi người thân vừa rời đi, bà lập tức trả con lại cho tôi, nằm xuống giường lướt điện thoại.

Người thân lần lượt đến thăm trong ba ngày, bà đóng vai siêng năng suốt ba ngày đó.

Đến ngày thứ tư, bà bị cảm, mà tôi thì có mấy đồng nghiệp đến thăm.

Khi bà định bế Tiểu Tinh Tinh ra khoe nữa, tôi lo cháu bị lây bệnh nên bảo Chương Phong ngăn lại.

Không khoe , bà quay sang tỏ vẻ uất ức. Đợi các đồng nghiệp của tôi đi rồi, bà ngồi trên ghế sofa, vừa lướt điện thoại vừa bóng gió: “Lúc tôi giúp việc thì không thấy chê, giờ tôi bị cảm, lại chê bai, đến mức không cho tôi bế cháu.”

Có lẽ Chương Phong đã chịu hết nổi những hành vi của bà mấy ngày qua, nổi giận trước cả tôi: “Mẹ là người lớn, cảm một chút uống thuốc là khỏi. Nhưng nếu lây cho Tiểu Tinh Tinh, sức đề kháng của cháu không tốt như mẹ, thì phải vào viện. Đến lúc đó, mẹ cũng chẳng phải người chăm!”

Lưu Cầm: “......”

Lưu Cầm Chương Phong đầy ngỡ ngàng, ngừng một lúc rồi nước mắt tuôn rơi.

Chương Phong thấy bà khóc, im lặng, rồi lắp bắp : “Mẹ, mẹ ? Con sai gì sao?”

Lưu Cầm càng khóc to hơn: “Mẹ hết sức vì các con, mà các con lại muốn xa lánh mẹ. Các con giờ là một gia đình, cùng nhau đẩy mẹ ra ngoài.”

Chương Phong định lên tiếng: “Mẹ, đã ai xa lánh mẹ đâu?...”

Chưa kịp hết, Lưu Cầm đã cắt ngang: “Không phải sao? Trước đây con cái gì cũng nghe mẹ, giờ kết hôn rồi, cái gì cũng nghe lời Tần Tuyết. Tần Tuyết còn luôn nhắm vào mẹ, lần trước vì một chuyện nhỏ mà bắt mẹ phải xấu hổ trước mặt bà con. Lúc mẹ chuyện với con, con không giúp mẹ một câu, lại bảo là lỗi của mẹ. Mẹ hết mọi thứ vì các con, giờ mẹ lại phải chịu đựng việc này!”

Tôi im lặng, không biết phải đáp lại thế nào.

Cuối cùng, Lưu Cầm viện cớ là mình bị cảm, lại bị chúng tôi chê bai, nên quyết định trở về.

Mẹ tôi đành phải xin nghỉ việc để đến chăm sóc tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...