Sau đó, ta nhất quyết đưa mẹ mình đến hòa giải với tôi, tôi nghĩ vì Tiểu Tinh Tinh, sống thì cố gắng sống tiếp.
Nhưng giây phút này, tôi hoàn toàn nảy sinh ý định ly hôn với ta.
Với kiểu hành xử ích kỷ này, nếu giờ tôi đồng ý, sau này chắc chắn tôi sẽ còn chịu thiệt không ít.
Tôi im lặng rất lâu, rồi hỏi ta: “Chương Phong, có phải nghĩ tôi rất ngu không? Tôi bán nhà của mình để cứu mẹ , rồi thêm tên tôi vào căn nhà của . Cuối cùng, căn nhà đó cũng chỉ là tài sản chung của hai vợ chồng. Sau này nếu ly hôn, tôi có lấy phần tài sản đó hay không còn chưa chắc. Sao không hỏi thẳng tôi luôn, xem tôi có thể đưa ra 20 vạn để chữa bệnh cho mẹ hay không?”
Chương Phong đáp: “Anh không có ý đó, ý là... chúng ta phải nghĩ cho Tiểu Tinh Tinh nữa chứ...”
Tôi ngắt lời ta: “Nghĩ cái gì mà nghĩ! Anh chỉ thiếu điều ném hết toan tính lên người tôi thôi! Sao không luôn, căn nhà của là nhà khu học trường trọng điểm, bán còn dễ hơn. Mẹ bây giờ còn đang ở bệnh viện chờ mang tiền cứu mạng, mà vẫn còn lòng dạ tính toán căn nhà của tôi.”
Chương Phong thấy không chiếm lợi từ tôi thì giận quá hóa thẹn, quát lớn: “Tần Tuyết, tôi thấu rồi! Mẹ tôi đúng, loại vợ như , có cũng như không. Nếu thái độ của với người nhà tôi luôn như thế này, chi bằng chúng ta ly hôn cho xong!”
Tôi giận dữ đáp: “Thế thì mau ly hôn đi, ngày mai đến cục dân chính thủ tục ngay!”
Chương Phong cũng nổi giận: “Ly hôn thì ly hôn!”
Sáng hôm sau, tôi mang đủ giấy tờ đến, Chương Phong lại không đến.
Anh ta bây giờ không có thời gian giải quyết chuyện của tôi và ta, vì còn phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
Rồi vài ngày sau, một số người họ hàng của nhà ta viện lý do "đến thăm" để chuyện với tôi.
Nội dung cuộc chuyện vẫn xoay quanh việc ép tôi bán nhà cứu Lưu Cầm.
Thấy tôi thái độ kiên quyết không đồng ý, họ quay sang dùng chiêu bài đạo đức để ép buộc: “Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Chương Phong. Cô xem, nể mặt Chương Phong mà tội nghiệp bà ta chút đi.”
Tôi phản bác: “Bà ta cũng là con dâu của nhà họ Chương các người, sao các người không nể mặt cha Chương Phong mà tội nghiệp bà ta, góp tiền chữa bệnh đi? Các người còn chẳng cần bán nhà, mỗi nhà góp bốn, năm vạn là đủ rồi.”
Mấy người họ hàng im lặng, sau đó bỏ về.
Nhưng chỉ vài ngày sau, họ lại đi tung tin khắp nơi rằng: “Tần Tuyết không những không chịu đến bệnh viện chăm sóc mẹ chồng, mà còn không cho Chương Phong bỏ tiền cứu mẹ.”
Tin đồn lan truyền, đến mức cả phụ huynh học sinh của tôi cũng nghe .
Chương Phong không những không giúp tôi giải thích, mà còn cố trì hoãn không chịu ly hôn với tôi.
Tôi gọi điện chất vấn Chương Phong. Lúc đó, ta đang ở bệnh viện. Câu hỏi của tôi vừa dứt, đã nghe thấy giọng Lưu Cầm vang lên: “Cô bán nhà, giúp chúng tôi đóng viện phí, thì tin đồn không phải sẽ tự xóa bỏ sao?”
Tôi: “……”
Được lắm, muốn chơi kiểu này đúng không?
Ngay lập tức, tôi đăng toàn bộ sự việc lên vòng bè, từ đầu đến cuối, bao gồm cả chuyện trước đây Lưu Cầm đã đối xử với tôi như thế nào.
Tôi không chỉ đăng trong vòng bè, mà còn gửi vào tất cả các nhóm có người quen biết Chương Phong, ngoại trừ nhóm công việc.
Nếu tôi đã không cần thể diện, thì đừng ai mong giữ mặt mũi.
Vòng bè của tôi và Chương Phong có khá nhiều điểm chung.
Chỉ trong chốc lát, hầu hết bè và đồng nghiệp của Chương Phong đều biết chuyện gia đình ta tính kế tôi, muốn tôi bán nhà để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ ta.
Sau khi tôi thực hiện xong chiêu thức này, Chương Phong gọi điện lại ngay.
Anh ta giận dữ hỏi tôi: “Tần Tuyết, mẹ tôi đang nằm viện phẫu thuật, nhất định phải chọn lúc này để thêm phiền phức sao?”
Tôi nhổ một bãi: "Nhà đã không cần mặt mũi, bịa chuyện bôi nhọ tôi, chẳng lẽ tôi lại không tự minh oan? Dù sao nhà cũng không cần thể diện, thì cá chet lưới rách đi!”
Chương Phong càng thêm phẫn nộ: “Có phải sợ mẹ tôi bệnh rồi, nhà tôi sẽ kéo xuống, nên mới muốn ly hôn đúng không? Được, ly hôn thì ly hôn! Sau này đừng hối hận, đừng cầu xin tôi quay lại là !”
Tôi đáp thẳng: “Yên tâm, ai hối hận thì người đó chó!”
Chương Phong: “......”
Có lẽ vì tôi đã phơi bày mọi chuyện ra ngoài, khiến Chương Phong mất mặt.
Không biết ta tức giận, hay lại bị Lưu Cầm gì nữa, mà cuối cùng ta thực sự dẫn tôi đi thủ tục ly hôn tại cục dân chính.
Trước khi ký, ta còn tự mình : “Xét hình hiện tại của tôi, tôi không thể nuôi dạy tốt Tiểu Tinh Tinh, nên sẽ không tranh giành quyền nuôi con với . Mỗi tháng tôi sẽ chu cấp 1.200 tệ tiền nuôi dưỡng.”
Cảm tạ trời đất, nếu không tôi còn phải ra tòa để đấu với ta một trận nữa.
Bạn thấy sao?