Mẹ chồng mắc u.ng th.ư, cần tiền gấp để điều trị.
Nhưng điều gia đình bà ta nghĩ tới không phải là bán căn nhà dưỡng già của hai ông bà, cũng không phải là bán căn nhà của chồng tôi trước khi kết hôn, mà lại là bắt tôi bán căn nhà có trước hôn nhân để cứu mẹ chồng.
Tôi: “?”
Tính toán hay thật.
Tiền cứu mạng, ai thích bỏ thì bỏ, tôi thì nhất quyết không.
1
Mẹ chồng bị ung thư phổi phải nhập viện.
Đúng lúc chồng tôi, Chương Phong, vì công tác mà muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc bà ta một thời gian.
Anh : “Vợ à, chỉ một tuần thôi, chỉ đi công tác một tuần rồi về.”
Tôi lẳng lặng lấy điện thoại ra, tìm đoạn ghi âm những lời ác ý mà mẹ chồng từng với tôi:
[Tôi không muốn trông con giúp thì sao nào? Luật pháp đâu có quy định mẹ chồng nhất định phải trông cháu giúp con dâu.]
[Cô cũng đừng lôi chuyện sau này tôi cần chăm sóc ra mà . Tôi có con trai, có chồng, sau này dù tôi có bệnh liệt giường cũng chẳng cần dựa vào , không cần đến một cái.]
[……]
Chương Phong: “......”
Anh im lặng một lúc, rồi lảng tránh chủ đề, đổi giọng : “Vợ à, bây giờ không phải mẹ cần em nhượng bộ, mà là cần em nhượng bộ, coi như cầu xin em, không?”
Tôi dứt khoát: “Không .”
Dù tôi không đồng ý đi bệnh viện chăm sóc mẹ chồng, ngày hôm sau, Chương Phong vẫn lên đường đi công tác.
Đến nơi công tác, Chương Phong gọi điện thoại cho tôi, dặn dò:
“Vợ à, chỗ mẹ , mỗi ngày em mang cơm qua một lần là , không tốn nhiều thời gian của em đâu. Nếu em thật sự không rảnh, thì gọi đồ ăn ngoài cho cha mẹ cũng .”
Thật sự chỉ là mang cơm qua đơn giản sao?
Tôi lạnh nhạt đáp: “Ồ, không rảnh, đồ ăn ngoài tự đặt đi.”
Chương Phong có chút tức giận: “Tần Tuyết, thực sự có việc phải công tác nên mới nhờ em. Chứ không phải cố ý đùn đẩy trách nhiệm lên đầu em.”
Tôi vẫn lạnh nhạt: “Tôi cũng đã rồi, tôi không rảnh. Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, bận.”
Chương Phong: “......”
Tôi cứ nghĩ mình đã từ chối rất rõ ràng rồi.
Nhưng tôi không ngờ, đến trưa, tôi lại nhận điện thoại từ mẹ chồng, bà Lưu Cầm.
Vừa nghe máy, bà đã chất vấn ngay:
“Tần Tuyết, bảo mang cơm qua, định để tôi với cha chết đói rồi mới mang đến sao?”
Tôi: “?”
Tôi đáp: “Đừng chờ nữa, không mang đâu.”
Mơ đẹp thật đấy. Lúc trước bà đối xử với tôi thế nào, thì giờ tôi cũng đối xử với bà y như thế.
2
Nói ra thì, tôi và Lưu Cầm cũng từng có thời gian hòa thuận với nhau.
Đó là vào giai đoạn đầu khi tôi và Chương Phong mới kết hôn.
Chúng tôi quen nhau qua mai mối.
Lúc đó, 26 tuổi, tôi 25 tuổi.
Trong Long Thành không quá lớn này, cả hai đều bị gia đình thúc giục kết hôn nên đành phải đi xem mắt. Cuối cùng, chúng tôi ghép đôi với nhau.
Anh việc kinh doanh, rất biết cách ăn , tôi cảm thấy cũng tạm .
Tôi là giáo viên tiểu học, bề ngoài khá dịu dàng, cũng thấy tôi khá ổn.
Vậy nên, đến tháng thứ ba quen biết, chúng tôi xác định mối quan hệ đương. Sau hơn một năm nhau, chúng tôi gần như không cãi nhau lần nào.
Cộng thêm lúc đó, Lưu Cầm rất khéo ăn , mà sính lễ ở Long Thành cũng không quá cao.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chúng tôi nhanh chóng kết hôn.
Cả tôi và Chương Phong đều là con một. Nhà trước khi cưới của dùng tiền gia đình trả tiền đặt cọc, còn tôi cũng có căn nhà riêng từ trước khi kết hôn.
Không ai lợi dụng ai.
Đến tháng thứ hai sau khi cưới, Lưu Cầm bắt đầu hối thúc chuyện sinh con.
Đương nhiên, lúc đó lời thúc giục của bà rất dễ nghe.
Bà : “Con , tranh thủ lúc cha mẹ còn trẻ, vẫn có thể giúp hai đứa trông con, hai đứa mau sinh con đi. Nếu không, đến lúc cha mẹ lớn tuổi rồi, hai đứa sẽ không xoay sở kịp đâu. Người ta qua tuổi 50 là bắt đầu già đi từng ngày, biết đâu hôm nào đó ốm đau nằm một chỗ, chẳng giúp gì nữa.”
Bà còn cam đoan: “Hai đứa cứ yên tâm, con sinh xong thì cứ đi như bình thường, con cái giao hết cho cha mẹ. Mẹ từng hộ lý trong bệnh viện, cha con thì công việc cũng không bận, chúng ta hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho cháu.”
Tôi và Chương Phong vốn dĩ cũng không có ý định sống không con cái. Trước khi kết hôn, chúng tôi đã bàn bạc, tranh thủ lúc hai bên ông bà còn có thể giúp đỡ, sinh con trước cho xong.
Hơn nữa, mẹ ruột của tôi dù chưa nghỉ hưu cũng thúc giục y hệt như .
Vì thế, tôi không phản cảm với việc Lưu Cầm giục sinh con. Cuối tuần, tôi còn thường đi dạo phố, trò chuyện với bà.
Nhưng những ngày tháng hòa thuận ấy đã chính thức kết thúc, vào hai tháng trước khi tôi sinh con.
Bạn thấy sao?