Mẹ Anh Là Bạn [...] – Chương 4

15

Tối hôm đó, tôi mất ngủ. Nhìn lên trần nhà mãi mà không thể ngủ . Đột nhiên điện thoại rung lên, tôi mở ra thì thấy tin nhắn riêng từ Trần Hành Châu trên WeChat.

Trần Hành Châu:

【Tiểu Du, cậu ngủ chưa?】

Tôi phân vân không biết có nên trả lời hay không, dù sao hiện giờ ấy cũng đã có rồi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, lại nhắn tiếp:

Trần Hành Châu:

【Tiểu Du, hôm nay tôi đã đi tìm người đó, định nhân lúc mẹ tôi không có nhà với ấy một chút đừng dẫn mẹ tôi đi ăn đồ ăn vặt nữa.

Không ngờ mẹ tôi vẫn thấy, bảo vệ ấy, còn mắng tôi một trận nữa.】

Lúc thấy tin nhắn này, trong lòng tôi dâng lên một cơn tức giận.

Dì ấy đã giải thích rồi, không phải tôi dẫn dì ấy đi ăn, tôi chỉ là ăn chung với dì ấy thôi mà. Sao lại cứ phải nghĩ là tôi dẫn dì ấy đi ăn chứ? Hơn nữa, đồ vặt đâu phải có độc đâu.

, tôi lập tức trả lời:

【Đồ ăn vặt có gì đâu, tôi thấy nó ngon mà, tôi vẫn hay ăn đó thôi.】

Anh ấy có rồi, tôi còn giả bộ gì chứ. Không ngờ câu trả lời của khiến tôi ngạc nhiên.

Trần Hành Châu:

【Thật ra tôi cũng thích đồ vặt lắm!

Chỉ là vì mẹ tôi sức khỏe không tốt, tôi không muốn bà ấy ăn nhiều đồ này mà thôi!

Thật sự tôi rất thích ăn đó!

Tiểu Du, nếu cậu thích ăn, lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi ăn, không?】

Nhìn thấy một chuỗi tin nhắn hiện lên từ đối diện, tôi không còn cảm thấy phấn khích như lần đầu nhận tin nhắn của nữa, chỉ lạnh nhạt đáp lại:

【Lần sau rồi nhé.】

Trần Hành Châu có vẻ nhận ra tâm trạng tôi không tốt, cẩn thận hỏi:

【Tiểu Du, hôm nay cậu buồn à?】

Tôi suy nghĩ một chút, rồi trả lời:

【Ừ, hôm nay gặp phải một tên ngốc.】

Anh trả lời:

【Hóa ra là , nếu tôi gặp hắn, tôi chắc chắn sẽ cho hắn một trận.】

Tôi tin nhắn, trong lòng nhạt:

【Hừ, tên ngốc đó, nhanh chóng tự tát mình đi!

Đã có rồi mà vẫn thế này, thật không giữ đạo đức đàn ông gì cả!】

Tôi tắt điện thoại, không trả lời nữa.

16Sau ngày đó, tôi vẫn công việc của mình như bình thường, tan ca thì lại cùng dì đi ăn cơm.

Nhưng lý do việc của tôi, đó là kiếm tiền mua món quà cho Trần Hành Châu, giờ không còn nữa, tôi cũng cảm thấy hơi chán nản.

tôi có vẻ hơi lo lắng:

“Tiểu Du, dạo này sao thế?”

Tôi dì, lại nghĩ đến Trần Hành Châu, trong lòng lại thấy buồn. Chưa kịp gì, mắt tôi lại đỏ lên. Dì ấy thấy , đau lòng vô cùng, vội vàng ôm tôi vào lòng:

“Tiểu Du, rốt cuộc là sao ? Nói với dì đi, không?”

Tôi thở dài, rồi lên tiếng:

“Dì ơi, người con trai con thích mấy năm nay giờ đã có rồi.”

:

“Bảo sao dạo này dì cứ thấy con trông chán nản, không phấn chấn, thì ra là vì chuyện này!

Với một người như Tiểu Du, tìm trai rất dễ mà. Khi nào con trai dì tổ chức sinh nhật, dì sẽ dẫn con đến…”

Chưa để dì hết, tôi vội vàng lắc đầu. Giờ tôi còn dám gặp Trần Hành Châu nữa sao, tôi chỉ muốn tránh xa ấy càng xa càng tốt.

thấu hiểu:

“Yên tâm đi, dì không bảo con gặp con trai của dì đâu.

Đến lúc đó có rất nhiều chàng trai độc thân đấy, dì biết vài đứa cũng đẹp trai, tính cũng tốt.”

“Nhưng mà dì ơi…”

Thấy tôi vẫn từ chối, dì bày ra dáng vẻ thảm thương:

“Nếu con không đi, là không thích dì, cũng không tin dì rồi. Dì cam đoan thật sự có nhiều chàng đẹp trai.”

17Khi về phòng, các cùng phòng biết tôi vẫn định đi sinh nhật của Trần Hành Châu thì rất sốc:

“Tống Du, ta đã có rồi mà cậu vẫn muốn đi gặp ta lần cuối à?”

“Tiểu Du của chúng ta là chiến thần đích thực, thích người ta bốn năm mà không thổ lộ, người ta đương rồi còn muốn đi gặp họ.”

“Tiểu Du, thế gian này đâu thiếu hoa đẹp, quên ta đi!”

Tôi bất lực giơ tay:

“Không phải như đâu! Là mẹ ta bảo tôi đi đấy.”

Cả đám đồng thanh:

“Mẹ ta?!”

Tôi gật đầu, rồi kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện. Nghe xong, Đường Hiểu Hiểu vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi :

“Vậy là, người dì trong video trước là mẹ của Trần Hành Châu phải không?

Trần Hành Châu vì chuyện này mà ấn tượng không tốt với cậu, lại có , khiến cậu không vui.

Dì ấy nghĩ cậu thất , nên bảo cậu đi sinh nhật của Trần Hành Châu để gặp mấy chàng đẹp trai khác.”

Tôi gật đầu:

“Đúng , là như thế.”

Đường Hiểu Hiểu vỗ vai tôi:

“Đây là chuyện tốt mà! Mặc dù cậu không Trần Hành Châu, cậu đã với mẹ ta rồi đấy, quá ngầu luôn!”

Các cùng phòng cũng đồng :

“Đúng đó, mẹ ta còn bảo cậu đi gặp mấy chàng đẹp trai, đi thôi, biết đâu lại có mục tiêu mới thì sao!”

“Chỉ là đương thôi, Tiểu Du của chúng ta cũng có thể mà!”

“Tiểu Du, nhận lấy hoa của chàng khác đi, quên Trần Hành Châu đi!”

Quả nhiên, tôi đã biết sẽ như thế mà!

Đột nhiên, điện thoại lại rung lên. Trần Hành Châu lại gửi tin nhắn cho tôi.

Trần Hành Châu:

【Tiểu Du, như chúng ta đã trước đây, tuần sau là sinh nhật của tôi, cậu sẽ đến chứ】

Tôi nhíu mày, vừa định gõ “Không đi” thì lại nhanh chóng xóa đi. Chắc ta muốn tôi đến xem ta thể hiện cảm đúng không?

Vậy thì tôi sẽ đi, với tư cách là ghét bỏ , suốt ngày dẫn mẹ ta đi ăn đồ ăn vặt.

, tôi trả lời:

【Tôi sẽ đi.】

Anh ta lập tức gửi địa chỉ kèm theo câu:

【Tiểu Du, tôi sẽ đợi cậu】

Đợi đi, tôi sẽ để ta phải đợi mãi.

18Vào ngày sinh nhật của Trần Hành Châu, dì ấy gọi cho tôi từ rất sớm. Tôi còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì chợt giật mình bởi tiếng chuông điện thoại:

“Dì ơi, sao ? Buổi tiệc sinh nhật không phải tối mới bắt đầu sao?”

Dì ấy ở bên kia tỏ ra rất phấn khích:

“Đúng rồi, chúng ta vẫn cần phải chuẩn bị sớm? Dì dẫn con đi mua váy dạ hội!”

Nghe thấy , tôi bật dậy khỏi giường:

“Cái gì? Dì ơi, sinh nhật này phải mặc váy dạ hội sao?!”

Dì ấy dịu dàng:

“Ngốc quá, mấy buổi tiệc thế này đương nhiên phải mặc váy dạ hội rồi!

Nhanh lên, chuẩn bị chút đi, dì dẫn con đi mua váy dạ hội, rồi luôn cho con một kiểu trang điểm đẹp.

Tiểu Du của chúng ta hôm nay sẽ là ngôi sao sáng nhất trong buổi tiệc!

Dì đang đứng ngoài cổng đợi con, nhanh lên nhé!”

Chưa kịp để tôi từ chối, dì ấy đã cúp máy. Tôi đành ngậm ngùi thức dậy.

Ra ngoài cổng ký túc xá, tôi liếc mắt liền thấy dì ấy đang dựa vào chiếc xe sang trọng của mình, cảnh vật xung quanh. Thấy tôi, dì vui vẻ vẫy tay gọi:

“Tiểu Du, ở đây này!”

Dì ấy trông giống một bà mẹ nhà giàu, còn tôi thì trông nghèo nàn đến thảm . Mấy học đi qua thì thầm:

“Không phải chứ, mẹ đẹp như , sao con lại trông như thế này?”

“Thì ra không phải ai cũng có khí chất dù là con nhà giàu.”

“……”

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, trời ơi, đừng có nữa.

19Lên xe, dì ấy kéo tay tôi:

“Tiểu Du, dì con nghe, trước khi đến đây dì đã xem mấy bức ảnh váy dạ hội mà các tư vấn gửi cho. Dì nghĩ có vài bộ rất hợp với con, lát nữa chúng ta thử hết nhé.”

“Nhưng mà…”

Tôi ngập ngừng:

“Dì ơi, những bộ váy dạ hội đắt tiền thế này thì bao nhiêu tiền?”

Dì ấy suy nghĩ một chút rồi :

“Cũng đủ để chúng ta ăn mấy năm đồ ăn vặt ngoài đường ấy, mấy món ăn đại trà thôi.”

Tôi hoảng hốt lắc đầu:

“Dì ơi, chúng ta đừng mua nữa, có tiền này chúng ta dùng đi ăn vài bữa ngon còn hơn.”

Dì ấy bất đắc dĩ lắc đầu:

“Ôi, cái bé tham ăn này, con kìa.

Chúng ta ăn thì ăn, khi đẹp cho mình thì cũng không thể qua loa !”

Lúc ở trung tâm thương mại, tôi bị dì kéo đi thử vài bộ váy dạ hội.

Mỗi lần tôi thay xong một bộ, dì đều tôi với ánh mắt ngưỡng mộ:

“Tiểu Du nhà chúng ta thật đẹp!”

Cứ thử mãi đến tận trưa, cuối cùng dì ấy mới để tôi dừng lại.

“Nhân viên, đóng gói hết những bộ đã thử nhé.”

Tôi trợn tròn mắt:

“Dì ơi, cái này…”

Dì tự tin lấy thẻ ra, tôi mỉm :

“Không sao đâu, cái dì không thiếu nhất là tiền đó.”

Tôi ngơ ngác dì ấy. Có tiền thật là tốt!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...