Lần đầu tiên tôi gặp Mạnh Vãn Ngu, là khi ấy mới vừa bước xuống từ một buổi lễ trao giải nào đó.
Chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng ngần, mang vẻ đẹp điềm nhiên, tĩnh lặng.
Khi thấy tôi, ánh mắt ấy rất bình tĩnh.
Thật ra ấy che giấu rất tốt, gia thế của tôi khiến tôi có hơi nhạy cảm trong việc xem mặt đoán ý.
Vì mà sự mất mát và bàng hoàng thoáng qua trong mắt ấy cũng bị tôi vô bắt gặp.
Giọng của ấy rất êm tai, nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Tôi và ấy chỉ lịch sự chào nhau, ấy lại gọi tôi lại.
Tôi tò mò quay đầu ấy.
Sau khi nghe ấy xong, tôi mới biết là ấy đã hiểu nhầm ý đồ đến đây của tôi.
“Chị... chị Lâm Sơ, chị đừng lo lắng, sau khi thu dọn đồ đạc xong, em sẽ chuyển ra khỏi biệt thự Tây Uyển ngay lập tức.”
Tôi nghe xong thì cũng không gì, một là vì tôi hơi ngạc nhiên, hai là cũng không biết phải gì.
Rốt cuộc thì tôi cũng chưa gặp loại trường hợp như này bao giờ.
Đành phải duy trì nụ lịch sự trên môi, mỉm ấy.
Nhưng ánh mắt thản nhiên của tôi dường như khiến ấy cảm thấy lúng túng và bồn chồn.
Tay ấy tóm thật chặt lấy sợi chỉ ở góc váy.
Sau này tôi mới biết, ở trong đầu của ấy lúc đó đang nghĩ rằng, mãnh liệt của ấy mấy năm qua không nhận bất kỳ hồi đáp nào, mà tôi, chỉ cần đứng ở đó, đã thắng tất cả.
Thực ra, cuộc gặp gỡ của tôi và ấy không thể ngẫu nhiên hơn nữa.
Tôi một người mời đến tham dự sự kiện.
Nhưng trong mắt của Mạnh Vãn Ngu lúc này, đại khái là tôi cố ý đến vì ấy.
Những suy nghĩ này khiến lòng tự tôn của ấy nặng nề không chịu nổi.
Thấy tôi vẫn không gì, ấy đứng dậy lịch sự chào tôi, rồi quay người định đi.
Cô ấy sợ mình sẽ thất thố trước mặt tôi.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn gọi ấy lại, cố gắng nhắc nhở ấy một câu: “Cô Mạnh, có một số chuyện, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cô ấy khách khí cảm ơn tôi, như đã nhận ý tốt của tôi.
Nhưng thấy ánh mắt mất mát của ấy, thì tôi biết là, ấy không hiểu.
Hay có thể , ấy căn bản không muốn hiểu.
Mà tôi, cũng đang không hiểu lắm, tại sao một không thiếu thứ gì, lại vì một người đàn ông mà khiến mình trở nên thiếu tự tin như ?
03.
Tôi và Thiệu Trầm từng có một đoạn cảm trong quá khứ.
Nhưng đó đều là chuyện của thời đại học rồi.
Và điều đó không có nghĩa là tôi phải giữ đạo hiếu ba năm cho đoạn cảm đó.
Vì , khi nghe bè kể lại, Thiệu Trầm đã tìm một thế thân trông giống tôi, khiến tôi cũng có hơi “nghẹn ở cổ họng”.
Cảm giác "nghẹn ở cổ họng" này không phải vì tôi vẫn còn nhớ Thiệu Trầm.
Mà vì tôi cảm thấy, người đàn ông này, rõ ràng là không thể kiểm soát bản thân, vẫn phải tìm một lý do thâm để ngụy biện cho sự đa của mình.
Nhưng hầu hết mọi người đều không nghĩ như , bọn họ sẽ : “Lâm Sơ, thật sự ngưỡng mộ cậu, có thể khiến một người đàn ông như Thiệu Trầm si mê say đắm như .”
Tại sao chỉ có tôi cảm thấy là ta đang dùng danh nghĩa của tôi để dày vò cảm của một khác? Như càng khiến tôi thấy đen đủi vô cùng.
Vậy nên, ta nhớ tôi, ta si với tôi, rồi tìm một người giống tôi. Thì tôi không thể trở về quê hương nơi tôi từng sống hay sao?
Chỉ cần tôi trở về, thì không phải chính là câu chuyện về mối tay ba giữa bạch nguyệt quang và kẻ thay thế à?
Tôi có bị thần kinh đâu mà lại phải dây dưa với một người như ?
04.
Nhưng một khi đã xui xẻo, thì dù là uống nước lã cũng có thể bị mắc răng.
Lần này trở về, quả thật đã bị Thiệu Trầm kéo vào cuộc.
Nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất cẩu huyết.
Đối với những người có gia thế như chúng tôi, nó không khác gì một cuộc liên hôn thương mại.
Điều này khiến cho tôi rất khó có thể xé rách da mặt với ta.
Trong thế giới kinh doanh của người trưởng thành, thì hư giả ý, không kẻ thù với gia tộc, là phẩm chất cơ bản nhất.
Nhưng Mạnh Vãn Ngu không kinh doanh, nên ấy không hiểu sự “giả dối” này của chúng tôi, hơn nữa ấy còn bị bi thương của mình cho đầu óc choáng váng.
Cô ấy chỉ biết, ấy đã đợi Thiệu Trầm rất rất lâu, ta lại “tiếp đón” bạch nguyệt quang là tôi đây.
Mà Thiệu Trầm thì sao, giả vờ bối rối trong lòng thì hiểu rõ, ta cũng cho rằng bản thân đang tiếp đón “ánh trăng trong lòng” trước đây của mình.
Cuộc đối thoại này chỉ có tôi và Thiệu Trầm, cũng không hề hài hòa và tốt đẹp giống như Mạnh Vãn Ngu nghĩ.
Đối với cuộc liên hôn đầy mâu thuẫn này, tôi vốn không thể tự mình phản đối.
Bởi vì sẽ ảnh hưởng đến cái của ba mẹ và gia tộc khác về tôi, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch kinh doanh của tôi.
Tôi cũng không muốn dây dưa với khúc mắc của bọn họ, cũng không muốn vô cớ người bảo vệ cho bọn họ.
Nhưng Thiệu Trầm, ta không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, cư xử tao nhã, khiến phụ nữ mê đắm.
Anh ta còn là một thương nhân.
Anh ta đương nhiên cũng không đồng ý hủy hôn.
Anh ta giống như Mạnh Vãn Ngu, sắp xếp cho tôi kịch bản bạch nguyệt quang “như một lẽ đương nhiên”.
Mang theo vẻ mặt thâm như lúc chúng tôi còn nhau : “Lâm Sơ, sẽ cho em một công đạo.”
Nhất thời tôi không nên lời, một là bị ta cho tức c.hết, hai là cảm thấy thực sự đen đủi.
Nhưng cho dù tôi có rõ với ta như thế nào, là tôi không muốn kết hôn với ta, đều bị ta xoay xở hết.
Lời của ta cả trong lẫn ngoài đều chỉ có một ý, đó chính là…
Cho dù ta rất thích Mạnh Vãn Ngu, ta cũng hiểu rõ thân phận và địa vị của mình là gì, ta cũng không nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Mạnh Vãn Ngu, bởi vì ta biết mình muốn gì.
Mà tôi, lại là đối tượng kết hôn tốt nhất đối với ta.
Tôi đối với ta là có lợi nhất, điểm này không cần phải bàn cãi.
Anh ta cũng biết tôi luôn bị ám ảnh về sự chung thủy tuyệt đối của đối phương, dù sao thì chúng tôi cũng đã từng nhau ba năm.
Ở trong thế giới của chúng tôi, đa phần hôn nhân không phải do chính mình quyết định, hôn nhân chỉ là một hình thức giao dịch thương mại khác.
Chỉ cần cho thấy bản thân có thể tốt chuyện bên ngoài, thì bên trong lén lút chơi kiểu gì thì chơi, những chuyện này đều rất phổ biến.
Cho nên, việc ta mất công xử lý Mạnh Vãn Ngu, chẳng qua là muốn cho tôi xem.
Anh ta là đang muốn với tôi rằng, Lâm Sơ, xem, tôi đã cho đủ mặt mũi rồi, cho nên, đừng thêm rắc rối nữa, cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể hủy bỏ.
Dáng vẻ kia của ta khiến tôi nhớ lại tám năm trước, ta cũng ngạo mạn như với tôi: “Lâm Sơ, em rời bỏ , nhất định sẽ hối hận.”
Anh ta có hối hận hay không thì tôi không biết, dù sao thì tôi cũng không hối hận.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Thiệu Trầm cuối cùng kết thúc trong sự không vui.
05.
“Công đạo” mà Thiệu Trầm sẽ cho tôi, chính là một khoản bồi thường kinh tế lớn cho Mạnh Vãn Ngu.
Điều này đã tạo một ấn tượng cho mọi người chính là: chính chủ bạch nguyệt quang đã trở về, thế thân quả nhiên chỉ là thế thân.
Mạnh Vãn Ngu thực sự rất thích Thiệu Trầm, thích đến mức đánh mất cả chính mình. (tên vận vào người à mà sao… thế)
Cô ấy chưa bao giờ Thiệu Trầm công khai, cũng thường xuyên nghe tin đồn trăng hoa của ta với những người phụ nữ khác.
Nhưng chỉ cần một câu của Thiệu Trầm rằng ta chỉ xã giao với họ mà thôi, cũng khiến cho Mạnh Vãn Ngu cam tâm nguyện ở bên cạnh ta 5 năm.
Từ 20 tuổi, cho đến 25 tuổi.
Thanh xuân của một người phụ nữ, có mấy cái 5 năm?
Khi bọn họ ở bên nhau, tuy rằng Thiệu Trầm cũng không để ấy thiếu thốn vật chất, thái độ đối với ấy luôn là thiếu kiên nhẫn.
Anh ta không thèm để ý Mạnh Vãn Ngu thích gì, không quan tâm ấy chờ mình bao lâu.
Bởi vì Thiệu Trầm biết, Mạnh Vãn Ngu thích ta, thích đến mức mà ta cảm thấy, cho dù có đối xử như thế nào, thì ấy cũng vẫn luôn thích ta và vui vẻ chịu đựng hết mọi thứ.
Đối với ấy, thì ta luôn là người nắm chắc phần thắng.
Cho nên, ta chỉ đang ỷ vào của ấy mà thôi.
Ngày hôm đó khi rời đi, tôi quay đầu lại với chút suy ngẫm, dùng câu hỏi mà Thiệu Trầm đã từng dùng để hỏi tôi, hỏi lại ta: “Anh sẽ không hối hận chứ?”
Anh ta bình tĩnh thản nhiên đặt chén trà xuống, giống như là ta thật sự đã thấu mọi thứ, rồi đáp lại tôi: “Anh biết mình đang gì.”
Tôi chỉ âm dương quái khí ồ lên một tiếng, không thêm một lời nào, xoay người rồi đi.
Bạn thấy sao?