05
"Được." Giọng Lâm Thần Hi lành lạnh, khuôn mặt tuấn tú. Trong ánh sáng ấm áp, ánh mắt như có những vì sao lấp lánh.
Trên đường về, Lâm Thần Hi kéo theo vali, đeo ba lô, tôi nắm lấy tay còn lại của .
Nhìn như mới là người quay về ấy.
Tối hôm đó về đến nhà, tôi lập tức xem thời khóa biểu của học kỳ này.
Toàn là những môn học khó, trong đó có nhiều môn chuyên ngành tín chỉ cao.
Tôi chỉ có thể ngồi bảng thời khóa biểu mà muốn khóc.
Ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, cầm điện thoại lên xem, đã hơn tám giờ.
Có tin nhắn từ Lâm Thần Hi trên QQ: Chào buổi sáng, sáng nay em muốn ăn gì?
Thời gian hiển thị là 7:30, 7:35 lại gửi một tin: Anh đang đợi em dưới ký túc xá, một chút nữa cùng lên lớp nhé.
Tôi lập tức nhảy từ trên giường xuống, kéo rèm cửa ra, liếc mắt thấy dáng người đeo ba lô đen ở dưới ký túc xá.
Tôi muốn chào Lâm Thần Hi, mới nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ, tóc cũng rối bời.
Vì , tôi lập tức kéo rèm cửa lại, trả lời một tin nhắn: Xin lỗi, em ngủ quên, đợi em năm phút!
Tôi thay đồ rửa mặt với tốc độ nhanh nhất trong đời, cầm lấy ba lô chạy xuống cầu thang.
"Xin lỗi." Tôi thở hổn hển, vài từ ngắt quãng.
Lâm Thần Hi rất tự nhiên nhận lấy ba lô của tôi: "Anh bảo em đi chậm lại cơ mà?"
Tôi cầm điện thoại mới thấy gửi thêm tin nhắn.
"Em chưa đọc." Tôi ngại ngùng một cái.
Tôi và Lâm Thần Hi đi song song tới căng tin, ngón tay của chạm vào ngón tay tôi rồi lại rụt về.
Tôi , phát hiện tai đỏ rực.
“Sao không đi học trước đi?” Tay tôi cũng chạm vào tay Lâm Thần Hi, đang lúc chuẩn bị bỏ tay vào túi thì tôi đã kéo lại.
Anh cũng nắm lấy tay tôi, : “Không phải trai nên chờ của mình sao?”
Trong lòng tôi như nở rộ muôn hoa, có lẽ đây chính là hạnh phúc.
Đến cửa lớp, tôi tưởng Lâm Thần Hi chỉ đưa tôi đến cửa rồi đi, lại phát hiện chuẩn bị vào cùng tôi.
“Em không cần đi học cùng, đi học của đi.” Tôi kịp thời kéo lại.
“Buổi sáng hôm nay tôi không có tiết.” Lâm Thần Hi mỉm nhẹ, như làn gió tháng Tư, mang theo hơi ấm của mùa xuân lướt qua mặt, ấm áp đến tận đáy lòng.
Ngồi cùng trong lớp, tôi nghe giảng, còn tự học.
Tôi nghe mà như mơ hồ, hoàn toàn không hiểu, buồn ngủ rũ rượi.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, tôi lẩm bẩm muốn uống trà sữa.
Anh đi bây giờ luôn đi.
Vì , Lâm Thần Hi dẫn tôi chạy nhanh đến quán trà sữa, không đông người lắm.
Anh bảo tôi ngồi bên cạnh chờ, đi mua.
Tôi ngoan ngoãn ngồi một bên, Lâm Thần Hi xếp hàng ở cuối.
Bỗng có một đứng sau Lâm Thần Hi, vỗ vai , hình như đang chuyện gì đó với .
Tôi chăm hai người họ.
Lâm Thần Hi về phía tôi, còn mỉm . Ngay sau đó kia cũng về phía tôi, tôi nở một nụ sượng trân.
Hai người họ lại tiếp tục đứng chờ như không có chuyện gì, còn vẫn vui vẻ.
Khi Lâm Thần Hi cầm trà sữa đến, tôi không nhận.
“Vừa rồi và đó chuyện gì ?” Tôi cảm thấy hơi khó chịu.
“Cô ấy xin WeChat của , mình có rồi. Cô ấy khen em xinh đẹp, còn chúc chúng ta mãi mãi bên nhau.” Anh mỉm , dường như rất tự hào.
Tôi nhận trà sữa, lao vào lòng Lâm Thần Hi, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi.
Sau đó chúng tôi bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, mỗi ngày từ sáng sớm đến nửa đêm, chỉ cần không có tiết, cũng luôn ở trong thư viện cùng tôi.
Một tối nọ, có một bài toán tôi không , tôi đẩy bài toán trước mặt không biết.
Lâm Thần Hi rất nghiêm túc trả lời: “Anh cũng không , chưa học môn của các em.”
“Thôi .” Tôi gục đầu xuống bàn.
Kết quả hôm sau Lâm Thần Hi mang bài tập đó đến, rất nghiêm túc giảng cho tôi.
Mặc dù tôi đã về ký túc xá hỏi cùng phòng và biết cách rồi, vẫn giả vờ không biết để nghe giảng hết.
Rồi trên đường đi đến căng tin sau giờ học, tôi kéo Lâm Thần Hi đi qua con đường nhỏ bên hồ ít người.
Đi một nửa, tôi dừng lại.
Anh quay lại: “Sao ?”
Tôi buông tay Lâm Thần Hi ra, có chút khó hiểu. Tôi lập tức đặt tay lên vai Lâm Thần Hi, nhẹ nhàng hôn lên môi .
Môi lạnh lạnh, lại rất mềm.
Tôi chạm nhẹ một cái đã rời đi, dường như ngẩn ra.
Tôi lập tức rút tay lại, giả vờ như không có gì xảy ra kéo đi tiếp.
Nhưng hai gương mặt đỏ bừng và nhịp tim không chậm lại không thể dối.
Hôm đó ánh nắng vừa đẹp, gió nhẹ hiu hiu. Cành liễu bên hồ nhẹ nhàng đung đưa, mặt nước yên bình thỉnh thoảng gợn sóng, trong lòng chàng trai và đầy vui vẻ.
Sau kỳ thi cuối kỳ, cuối cùng cuộc sống cũng trở lại bình thường.
Thời gian ở bên Lâm Thần Hi luôn rất tuyệt vời, cho đến một buổi chiều tôi cờ thấy những vết sẹo nhỏ li ti trên cánh tay .
Tôi lập tức kéo tay Lâm Thần Hi lại, kéo áo lên, ngăn tôi lại.
“Đừng .” Anh tôi, trong mắt lộ vẻ lo âu và bất an.
Tôi lại không để ý, kiên quyết kéo tay áo của Lâm Thần Hi, quay đầu đi không tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên tay Lâm Thần Hi, mặc dù trông có vẻ đã khỏi lâu rồi, vẫn có nhiều chỗ khiến tôi thấy mà giật mình.
Tôi lao vào lòng Lâm Thần Hi, ôm chặt lấy , hai hàng nước mắt nóng hổi lăn xuống khóe mắt.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất sợ mất .
06
Tôi sợ rằng một ngày nào đó thức dậy sẽ không còn thấy nữa.
Sợ rằng không còn nghe thấy giọng của .
Sợ rằng sẽ không bao giờ uống trà sữa mà mua.
Sợ rằng sẽ không còn ai đợi tôi đi học, kiên nhẫn giải quyết mọi vấn đề bên cạnh tôi.
Lâm Thần Hi không đủ hài hước, không đủ nhiệt và hướng ngoại.
Nhưng là người tôi nhất, nhất.
Sau đó, tôi mỗi ngày gửi cho Lâm Thần Hi một bưu thiếp. Mỗi bưu thiếp đều là phong cảnh tôi đã chụp trong những chuyến du lịch trước đây.
Có cánh đồng hoa hồng trải dài vô tận.
Có ánh sáng xuyên qua những tán lá xanh rợp trời.
Có những con sóng vỗ về, tạo ra những bọt nước trắng xóa.
Cũng có một cây cỏ bốn lá tôi cờ gặp bên đường.
Hay những bông hoa nhỏ không tên nở ở góc tường.
Tôi sẽ viết những điều tôi muốn với , mỗi ngày gửi cho không theo giờ giấc cố định, lần nào nhận đều rất vui.
Bạn thấy sao?