01
Chiều Chủ nhật, tôi và cùng phòng vừa ăn xong món gà nướng, tiện thể gọi một cốc trà sữa.
Một nhóm người thong thả đi dạo bên bờ sông ngoài sân bóng. Ban đầu chúng tôi vui vẻ trò chuyện, bỗng nhiên một quả bóng đá bay qua hàng rào, hướng thẳng về phía này.
Tôi chằm chằm vào quả bóng, nhất thời không biết phải gì, bóng đã bay thẳng đến đầu tôi.
Đột nhiên, một cái chân xuất hiện trước mặt tôi, lướt qua. Quả bóng bị chặn lại, rồi lại bay qua hàng rào, trở về sân bóng.
Người bên trong vẫy tay, : “Cảm ơn người em!”
Lúc này, tôi và cùng phòng mới phản ứng lại, Tiểu Tứ hô to vào trong: “Có mắt không đấy, suýt nữa thì đập trúng người ta rồi.”
Người bên trong cũng đột nhiên lớn tiếng: “Cậu ai không có mắt, không phải không đập trúng sao?”
Dường như họ vẫn đang cãi nhau, tôi để ý đến chàng trai vừa dùng chân chặn bóng. Cậu đeo túi một bên, mặc áo phông đen, quần cargo đen, giày thể thao đen, cộng thêm mái tóc đen. Chỉ có khuôn mặt và bàn tay lộ ra, có thể là nguyên một cây đen.
Nhưng màu đen này lại càng tôn lên làn da trắng lạnh lùng của , biểu cảm thờ ơ, dường như không thèm để ý đến điều gì.
“À ừm, học, cảm ơn nhé.” Tôi vừa ra, ấy đã quay lưng đi.
Anh ấy không trả lời, tôi theo bóng lưng ấy. Dưới ánh nắng và bóng đổ trên mặt đất thật giống nhau, tôi một lúc thì mắt dần mờ đi, như thể sắp không phân biệt đâu là bóng, đâu là thực thể.
Tiểu Tứ vẫn đang cãi nhau với chàng trai kia, tôi vội vàng kéo ấy lại: “Nhìn em trai nhỏ đó đẹp trai ghê, chúng ta không nên so đo với người đẹp trai.”
Cũng không thể trách Tiểu Tứ, ấy gọi là Tiểu Tứ vì mỗi lần xếp hạng chuyên ngành đều đứng thứ tư.
Trong chuyên ngành của chúng tôi còn chia thành vài chuyên ngành nhỏ, mỗi chuyên ngành có ba người đứng đầu tham gia bảo vệ giải thưởng quốc gia.
Học kỳ trước ấy đã cố gắng hết sức, rằng mục tiêu không phải là giành giải thưởng quốc gia, mà là thoát khỏi số phận đứng thứ tư.
Nhưng học kỳ này, trong tổng điểm, Tiểu Tứ vẫn đứng thứ tư. Đúng là số phận trêu ngươi, mà ấy còn vừa mới chia tay trai không lâu.
Chúng tôi cũng chỉ để an ủi Tiểu Tứ nên hôm nay mới cùng nhau ra ngoài ăn uống.
Trở về ký túc xá, tôi luôn nhớ đến bóng lưng màu đen của chàng trai đó. Hình ảnh dần mờ đi dưới ánh nắng, như một khối băng, sẽ từ từ tan chảy ở nơi có nhiệt độ. Thật kỳ lạ, khiến người ta có chút đau lòng.
Ngày hôm sau là thứ Hai, chiều không có tiết. Mộc Tử quên mang bài tập, tôi mang đi thay ấy. Khi tôi đi qua bờ sông, thấy một thiếu niên đang ngồi trên ghế gỗ.
Anh ấy vẫn mặc đồ đen, balo đặt bên cạnh. Ánh nắng chiếu xuống trên cây liễu và bãi cỏ xung quanh, vẫn không chiếu vào người ấy.
Khi tôi mang bài tập trở về đi qua phố ăn vặt, tiện mua một que kẹo hồ lô. Tôi suy nghĩ một lát, lại mua thêm một que.
Tôi cố đi qua bờ sông, khi đi qua trước mặt ấy, tôi đột nhiên hơi mất tự tin, chậm lại bước chân.
Tôi đang phân vân có nên đi thẳng không, bước chân đã vượt qua bên kia ghế gỗ, cách ấy gần một mét.
Nhưng tôi nghĩ lại, nếu bỏ lỡ có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nữa. Nên tôi lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống bên cạnh balo của ấy.
Tôi đưa kẹo hồ lô ra: “Hôm qua cảm ơn , tôi mời ăn kẹo hồ lô nhé.”
Anh ấy tôi một cái, tôi không cảm thấy chút nhiệt nào từ .
Anh ấy cầm túi đứng dậy, không để ý đến tôi.
Trước khi bước đi, tôi cũng vội vàng đứng dậy, đưa que kẹo hồ lô cho ấy, : “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cờ thấy, tiện thể muốn cảm ơn thôi. Mà tôi đã mua rồi, nếu không ăn thì tôi sẽ cứ theo sau .”
“Cô…” Cuối cùng miệng cũng bật ra một chữ, hàng mày và đôi mắt gần như nhíu lại. Nhưng tôi lại thấy có phần dễ thương, vì cuối cùng tôi cũng đã thấy biểu cảm khác từ gương mặt băng giá của ấy.
“Ừm?” Tôi đưa que kẹo hồ lô lại gần mặt ấy với vẻ không chịu thua.
Anh nhận que kẹo hồ lô, lập tức bước lớn rời đi.
Tôi không nhịn , cảm giác như đang trêu chọc một đứa trẻ.
Dù người này luôn mặt lạnh, không thể phủ nhận, thực sự đẹp trai.
02
Buổi tối, trong ký túc xá, Mộc Tử : “Nhạc Nhạc, có phải cậu thích đẹp trai đó không? Thế nào, có cần chị em giúp đỡ không?”
Cô ấy , nháy mắt với tôi.
“Nhà tớ có thằng bé khá nhút nhát, các cậu đừng nó sợ.” Tôi ngậm chiếc kẹo que .
“Nhà tớ rồi cơ đấy, phát triển nhanh chóng quá nhỉ.” Tiểu Tứ cũng tham gia.
“Tớ muốn uống trà sữa phô mai bốn mùa.” Mộc Tử kéo ghế ngồi cạnh tôi, khoác tay lên vai tôi.
“Tớ sao cũng , có đồ uống là , không chê.” Tiểu Tứ cũng chìa tay ra.
“Mọi người đều có phần, mà, trong mười phút tớ muốn có toàn bộ thông tin của ấy, giao cho các cậu nhé.”
“Yes sir!” Hai người kính cẩn chào, nhanh chóng cầm điện thoại đi tìm thông tin.
Nửa giờ sau, mọi người trao đổi tin tức.
“Người này là Lâm Thần Hi, sinh viên năm hai lớp 3 khoa kiến trúc. Năm ngoái ta đã từng xuất hiện nhiều trên bảng tỏ , bảo sao tớ thấy hơi quen mặt, vẫn chưa có . Tớ đã hỏi một người ở khoa kiến trúc, rằng nhân phẩm của ta không tốt lắm, cụ thể như thế nào thì ấy cũng không rõ, dù sao thì không học chung lớp.” Mộc Tử vừa vừa lắc đầu.
“Hay là chúng ta đổi mục tiêu đi Nhạc Nhạc, cậu không muốn nằm trong tay loại đàn ông tồi này đâu.” Tiểu Tứ cũng .
“Nhưng tớ cảm giác ấy không phải người như . Có thể chỉ vì ấy không thích chuyện, nên mọi người chẳng hiểu gì về ấy?” Tôi hỏi một cách thận trọng.
Tiểu Tứ lắc ngón tay: “Nhưng người khác cũng không thể tự dưng nhân phẩm ta không tốt . Hơn nữa, gương mặt băng giá, một cái là biết không biết dỗ dành, giống như Ngô Vũ Hằng. Chị em đã có vết xe đổ trước rồi, đừng để rơi vào bẫy nữa nhé.”
Tôi về phía Mộc Tử, ấy cũng chúng tôi, : “Đừng tớ, tớ thấy hai cậu đều có lý, tớ vẫn giữ thái độ quan sát.”
Bạn thấy sao?