19.
Ta sắp xếp đến hầu hạ bên cạnh Hoa Dương công chúa, trở thành thị nữ thân cận của nàng.
Ma ma nàng là vị công chúa sủng ái nhất trong hoàng gia, đối đãi với người khác hòa nhã, không hề có chút kiêu căng nào. Bao kẻ tranh giành đến vỡ đầu cũng muốn hầu hạ bên cạnh nàng.
Thế chỉ sau một ngày, ta đã hối hận.
Hoa Dương công chúa Lý Linh Tú năm nay vừa tròn mười lăm, quả thực tính ôn hòa, lại quá mức hiếu . Ta thật không hiểu nổi, một thân thể nhỏ bé như , sao có thể lúc nào cũng tràn trề sức lực, đầu óc lúc nào cũng nảy ra toàn những ý tưởng kỳ quái.
Bình thường theo nàng loạn thì cũng thôi đi. Nhưng hôm ấy, sau khi xem duyệt binh trở về, nàng bỗng tự nhốt mình trong phòng, đến khi bước ra ngoài thì đã hạ một mệnh lệnh kinh thiên địa.
Nàng muốn lập một đội quân nữ binh.
20.
“Thải Thanh, ngươi thấy ý tưởng của bản cung thế nào?”
Ta mím môi, cuối cùng vẫn quyết định dối.“Công chúa có ý tưởng thật cao minh.”
Nàng muốn hồ nháo thì cứ để nàng hồ nháo đi.Dù sao thì nàng cũng chỉ hứng thú trong chốc lát mà thôi. Nghe ta , công chúa lập tức phấn chấn tinh thần, tràn đầy hào khí.
“Tốt! Ngươi đi gọi tất cả cung nữ tới đây, bản cung muốn huấn luyện các nàng!”
Trên quảng trường rộng lớn, từng hàng cung nữ đứng thành từng hàng ngũ. Mọi người đều xì xào bàn tán không biết công chúa lại muốn ra trò gì, có người còn than phiền việc trong tay vẫn còn chưa xong. Mãi đến khi công chúa xuất hiện, bọn họ mới lập tức im lặng.
Nàng đứng giữa sân, ánh mắt sáng quắc, không biết đang tưởng tượng ra điều gì. Nhìn đám cung nữ đứng nghiêng ngả, nàng dõng dạc tuyên bố:
“Chắc hẳn Thải Thanh đã với các ngươi rồi. Từ nay trở đi, các ngươi chính là binh sĩ của Lý Linh Tú ta!”
Công chúa ngày thường không có chút dáng vẻ kiêu căng, nên đám cung nữ cũng lớn mật hỏi lại:
“Công chúa chăng? Nữ tử sao có thể binh sĩ?”
“Đúng ! Việc cầm thương ra trận là của nam nhân, chúng ta chỉ cần học thêu thùa may vá là đủ rồi.”
Ánh mắt Lý Linh Tú rực cháy khát vọng, tràn đầy khí khái hùng.“Nói bậy! Cớ sao nam nhân có thể mà nữ nhân lại không thể?
“Không có tiền lệ càng tốt! Bản cung muốn lập ra tiền lệ này, trở thành nữ tướng quân đầu tiên trong thiên hạ!”
21.
Lý Linh Tú không phải chơi.
Khi tin tức lan truyền ra ngoài, cả thiên hạ đều xôn xao bàn tán về vị công chúa không biết trời cao đất rộng này. Chẳng ai tin nàng có thể huấn luyện ra một đội quân nữ binh, tất cả đều chờ để chứng kiến nàng bẽ mặt.
Đám võ tướng khinh thường nàng, dù nàng ra giá cao thế nào cũng không ai chịu đến dạy dỗ.
Nàng bèn hạ mình đi cầu xin người ta, hy vọng có thể tìm người chịu chỉ dạy. Nhưng khi nghe phải huấn luyện nữ binh, bọn họ liền xua tay rời đi. Nàng cũng chẳng hề tức giận, chỉ tự mình thức đêm nghiên cứu, rồi lấy những gì học truyền thụ lại cho chúng ta.
Có lẽ thực sự tồn tại cái gọi là thiên phú, đội nữ binh của nàng rốt cuộc cũng nên hình nên dạng. Chúng ta đã không còn dáng vẻ yếu đuối như cành liễu trước gió, mà dần dần mang theo sát khí của quân nhân.
Nàng đặt tên cho chúng ta là “Nương Tử Quân.”
Tuy khác biệt với đội quân nam tử, chỉ cần vào cái tên cũng biết đây là một đội binh do nữ nhân lập nên.
Lần đầu tiên Nương Tử Quân xuất hiện trước thiên hạ, là tại khu vực săn bắn của hoàng gia.
22.
Ngày hôm ấy, hoàng đế đang săn bắn tại trường săn, bỗng nhiên một nhóm thích khách từ trên trời giáng xuống.
Lúc bấy giờ, hoàng đế đang mải truy đuổi con mồi chạy đi quá xa, bên người chỉ có vài tên hộ vệ, còn lại chính là hơn trăm nữ binh mà Lý Linh Tú mang theo. Thích khách đã tính toán từ trước, biết rõ trước sau không có viện binh, muốn nhân cơ hội này tiêu diệt hoàng đế.
Bọn chúng vây chặt chúng ta, định dùng thế tàn sát từ bên ngoài tiến vào.
Ngay trong lúc nguy nan, Lý Linh Tú bước ra. Nàng thân vận chiến bào đỏ rực như lửa, tay cầm trường thương, giọng vang dội như sấm rền:
“Nương Tử Quân nghe lệnh! Theo bản cung ra bên ngoài!”
Đáp lại nàng là tiếng hô cao vút mà chỉ nữ nhân mới có, chấn cả bầu trời.
“Nương Tử Quân! Giết! Giết! Giết!”
Công chúa tiên phong, xông lên mở đường. Một đám nữ binh chúng ta liều chết giao chiến, cuối cùng cũng chờ viện quân đến cứu.
Hoàng đế cứu thoát. Triều đình lần đầu tiên công nhận địa vị của Nương Tử Quân.
Nhưng trong lòng ta lại mơ hồ dâng lên nỗi niềm lo lắng bất an…
Bạn thấy sao?