Mẫu phi ghi hận chuyện ta tặng cho Quý phi nương nương một con châu chấu đan bằng cỏ, liền lạnh mặt quát mắng ta. “Ta không cần ngươi nữa. Ngươi và phụ hoàng của ngươi, ai ta cũng không cần!” Ta đưa ra giỏ hoa châu chấu cỏ mà chính mình đã cặm cụi đan suốt hai ngày hai đêm, cúi đầu xin lỗi. Thế nhưng người không chút lưu tình, hất thẳng xuống bùn đất. “Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ rác!” Ta vừa khóc vừa nhặt lại, nào ngờ lại vô tình nghe thấy tiếng lòng của mẫu phi. 【Lại phải ta ra tay dạy dỗ thay cái tên tiện phu và con gái vong ân bội nghĩa kia.】 【Để nó mở to mắt ra mà nhìn, thế nào mới gọi là nữ chính chân chính.】
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?