"Ân của nhà họ Khương, con không biết sao để trả, chỉ xin hai bác có thể giúp con thực hiện tâm nguyện này."
"Nhất định phải đi nghĩa vụ quân sự sao? Con lính, cực khổ lắm...Hai bác đã nghĩ rồi, dù con không thể kết hôn với Khương Dực, sau này bọn ta cũng không bạc đãi con. Tập đoàn Khương Thị có vị trí nào, con cứ tùy ý chọn."
"Dựa vào nhà họ Khương đã nhiều năm, con thật không dám phiền thêm...Xin hai bác giúp con."
Những lời khách sáo là điều tất yếu tôi phải , về mặt cảm, thực sự đã không còn nhiều.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng cả hai đều đồng ý giúp tôi hoàn thành xét duyệt.
Chờ đến ngày người của quân đội đến, tôi bỗng nhiên trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành trong miệng bố mẹ Khương.
Thực ra, từ lâu họ đã không ưa gì tôi.
Sự thiên vị quá mức mà Khương Dực dành cho tôi đã khiến họ chán ghét.
Việc tôi rời đi, đối với họ là một sự giải thoát.
Sao họ lại không vui cho ?
__
Ngày giúp tôi cài hoa đỏ và tiễn lên xe quân sự, bố mẹ Khương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xe quân sự còn chưa lăn bánh, những lời bàn tán to nhỏ của họ đã lọt vào tai tôi:
"Cuối cùng cũng đến bước này. Dạo này tôi cứ lo sợ Khương Dực sẽ quay lại hỏng mọi thứ."
"Tôi không phản đối Khương Dực ai, nếu nó muốn cưới Cố Dao, tôi tuyệt đối không chấp nhận."
"Dù Khương Dực có kém đến đâu, nó cũng không phải là thứ mà một nhi có thể với tới."
__
Những lời rõ ràng và rành rọt ấy đã cắt đứt sợi dây cảm cuối cùng tôi dành cho nhà họ Khương.
Thật tốt.
Cảm giác không còn ràng buộc, thật sự rất tốt.
05
Sau một tuần điên cuồng trên du thuyền giữa biển, Khương Dực suýt quên gửi cho Cố Dao những bức ảnh phong cảnh trong chuyến du lịch.
Anh ta nhờ đồng hành chụp ảnh, lại lấy thêm một loạt ảnh thật từ họ. Sau khi chỉnh sửa và trau chuốt suốt mấy tiếng đồng hồ, ta mới gom lại gửi cho Cố Dao.
Nhưng Cố Dao không trả lời.
Anh ta gọi điện cho , cũng không bắt máy.
Khương Dực nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tống Mộng Vân an ủi ta: "Đã là khóa tự học khép kín rồi, biết đâu điện thoại cũng không phép mang theo bên người. Anh lo gì cho mệt."
Khương Dực không thích cảm giác bị mất liên lạc với Cố Dao.
Anh ta định khi đến cảng tiếp theo sẽ quay về, Tống Mộng Vân cứ quấn lấy ta.
Cô ta mặc trang phục thủy thủ, lại có thêm nhiều tư thế mới lạ và những trò nho nhỏ khiến đầu óc ta trong phút chốc chỉ toàn là dục vọng, mất hết lý trí.
Cho đến khi qua cảng, ta đã không còn cơ hội xuống tàu.
"Khương Dực, thừa nhận đi, rõ ràng khi ở bên em, vui vẻ hơn."
Tống Mộng Vân ngẩng đầu cao ngạo như một con công.
Khương Dực lạnh, lười đôi co với ta.
Tống Mộng Vân không thể hiểu vị trí của Cố Dao trong lòng Khương Dực quan trọng đến mức nào.
Còn Khương Dực cũng không cần phải kể lể chi tiết về những năm tháng ta bảo vệ Cố Dao.
Tóm lại, Khương Dực biết rất rõ, Tống Mộng Vân chỉ là một trò chơi. Chơi chán rồi, ta sẽ đá ta đi.
__
Một tuần nữa trôi qua.
Cả nhóm đến biển Aegean. Ánh nắng, bãi biển, và khung cảnh rực rỡ người ta ngây ngất.
Nhưng Khương Dực lại thấy vô cùng chán nản, ta kiên quyết mua vé máy bay để quay về.
"Anh đi rồi, em biết sao? Rõ ràng đã sẽ cùng nhau về bằng tàu cơ mà!"
Tống Mộng Vân ầm lên.
Khương Dực mặc kệ ta, kéo vali đi thẳng.
Tống Mộng Vân níu vali không cho ta đi.
Anh ta dứt khoát bỏ lại hành lý, tay không lên máy bay.
Tống Mộng Vân khóc suốt cả đêm.
Người đồng hành khuyên ta: "Khương Dực đã rất rõ ràng rồi. Người ấy là Cố Dao, cả đời cũng chỉ một mình ấy. Còn với chỉ là chơi thôi, sao không chịu hiểu?"
Tống Mộng Vân chẳng buồn nghe: "Nhưng Cố Dao căn bản không ấy! Sao Khương Dực cứ phải nhất quyết treo cổ trên cái cây là Cố Dao kia chứ?"
Người đồng hành không chịu nổi cảnh ta khóc lóc, liền mua vé máy bay cho ta quay về.
__
Khương Dực vừa về đến thành phố thì Tống Mộng Vân cũng lập tức theo sau.
Nửa đêm, Khương Dực tìm đến ký túc xá nữ của trường thì biết rằng, Cố Dao đã nhập ngũ từ một tuần trước.
"Nhập ngũ? Không phải là tự học khép kín sao?"
"Không, Cố Dao đã từ chối khóa tự học khép kín. Cô ấy đăng ký nhập ngũ từ lâu rồi. Sao? Anh là trai ấy mà chuyện này cũng không biết à?"
Đúng , Khương Dực không biết, một chút cũng không biết.
Hồi tưởng lại mọi chuyện trước khi lên tàu, chẳng có gì khác biệt...không có một chút dấu hiệu bất thường nào.
Ngoại trừ, ánh mắt của Cố Dao thỉnh thoảng né tránh khi đối diện với ta, và đôi lúc từ chối sự thân mật của ta...
Anh ta gọi tất cả bè đến, lần lượt chất vấn xem có ai gì với Cố Dao không.
Mọi người đều phủ nhận.
Dưới sức ép của Khương Dực, họ dốc toàn lực để giúp ta tìm hiểu nơi Cố Dao đang ở.
Cuối cùng, ta biết rằng quá trình huấn luyện tân binh là một kế hoạch bảo mật, nên không thể gì thêm.
Bạn thấy sao?