Mặt Trời Rực Rỡ – Chương 2

Tôi gật đầu, ta liền cài chiếc kẹp tóc lên bên tai tôi.  

"Bé Dao của đeo gì cũng đẹp!"  

__

Vào nhà ăn, tôi chọn chỗ ngồi, còn Khương Dực đi xếp hàng mua đồ ăn sáng.  

Đúng lúc đó, một cầm khay đồ ăn ngồi xuống góc chéo đối diện tôi.  

ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, đường kẻ mắt sắc sảo nhếch lên, ánh mắt hờ hững lướt qua tôi, đầy khinh thường và thách thức.  

Chỉ cần một ánh , tôi đã nhận ra ta là ai.  

Cô ta…là Tống Mộng Vân.  

Nhân vật chính trong những bức ảnh nặc danh đó…cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt tôi.  

Đến khi Khương Dực cầm khay bánh bao đến, ta cũng thấy tóc đuôi ngựa ấy. Khuôn mặt ta khẽ đanh lại vài phần, rất nhanh đã che giấu đi.  

"Bánh bao vừa mới hấp xong, cẩn thận nóng. Đây là sữa đậu nành, ngọt đấy."  

Khương Dực dịu dàng đặt đồ ăn lên bàn cho tôi, tôi chẳng còn tâm trí để thưởng thức, ánh mắt chỉ dán chặt vào hai người họ.  

Cánh tay của Tống Mộng Vân chạm nhẹ vào Khương Dực.  

Khương Dực rụt người lại, ánh mắt không hề liếc ta.  

Tống Mộng Vân như đang cố sự, thân người đã ngả hẳn về phía Khương Dực.  

Anh ta nhíu mày, trực tiếp quát: "Chỗ kia không có ai, có thể sang đó không? Cô chen chỗ tôi gì!"  

Giọng ta không to, rất có sức nặng, khiến mắt Tống Mộng Vân đỏ hoe ngay lập tức.  

Cô ta cắn môi, hung hăng lườm Khương Dực một cái, sau đó dứt khoát ném đống đồ ăn chưa ăn hết lên bàn.  

Cái khay va chạm mạnh, ly sữa đậu nành trước mặt tôi đổ xuống bàn. Sữa nóng lan ra, nhuộm ướt chiếc váy trắng tôi đang mặc.  

Khương Dực vội vàng dọn dẹp giúp tôi.  

Sự chu đáo đến từng chi tiết của khiến Tống Mộng Vân xách túi rời đi không quên ném lại một câu: "Có bản lĩnh thì đừng tìm tôi nữa!"  

Nếu chuyện này xảy ra với người xa lạ, chắc chắn Khương Dực sẽ nổi giận vì tôi.  

Nhưng lần này, ta chỉ bực bội buông một câu: "Điên thật!" 

Rồi không truy cứu thêm.  

Anh ta không hề để ý rằng ly sữa đậu nành đó nóng đến mức nào.  

Không để ý da dưới váy tôi đã đỏ lên vì bỏng.  

Cũng chẳng để ý rằng hôm nay tôi không còn sữa đậu nành để uống nữa.  

Cả bữa ăn, tâm trí ta rõ ràng đang đặt ở đâu đó.  

Tôi không thích bộ dạng này của ta, vì chủ giúp ta thoát khỏi cảnh khó xử: "Chẳng phải công ty còn có việc sao? Không đi bây giờ thì sẽ muộn đấy."  

Anh ta ngớ người: "Công ty có việc gì cơ?"  

Tôi trấn an ta: "Hôm qua có cuộc họp sớm mà. Mau đi đi, em ăn xong sẽ đi học ngay."  

"Nhưng đã hứa hôm nay sẽ ở bên em cả ngày mà."  

Tôi lắc đầu: "Anh ở bên em chỉ khiến em mất tập trung, học không vào đâu. Đi lo việc của đi, nếu phật lòng ai đó, lại phải tìm cách dỗ họ."  

Anh ta không nghe ra ý tứ trong lời tôi.  

Miệng không đi, chân đã đứng dậy.  

"Vậy tối nay đến đón em, cùng ăn tối nhé?"  

"Ừ, cứ để xem, biết đâu lại bận."  

"Không đâu, đã sẽ ăn tối cùng em, sẽ không thất hứa."  

"Được."  

__

Rời khỏi nhà ăn, tôi đến phòng y tế xử lý vết bỏng một cách qua loa.  

Lúc vào lớp, tôi nhận một tin nhắn mới trên điện thoại.  

Đó là video Khương Dực vùi vào lòng Tống Mộng Vân hối lỗi:  

"Được rồi, bảo bối của , vừa rồi là lỗi của . Anh không nên lạnh nhạt với em. Đây, đến chuộc lỗi rồi đây! Để xem nào, hôm nay em lại mặc gì thú vị thế?"  

"Hứ, bảo thích Thủy Thủ Mặt Trăng mà, em cố đặt may một bộ đấy!"  

"Thật sao? Mau mau mau, để xem nào, bảo bối Thủy Thủ Mặt Trăng của !"  

"Không cho, đi tìm A Dao của đi!"  

"Ây, lại nhắc đến ấy gì, mất hứng!"  

"Không phải ta nhất sao?"  

"Làm gì có, giờ em nhất, là em! Tối qua vẫn chưa đủ nỗ lực sao, khiến em không cảm nhận của à!"  

__

Tôi không xem tiếp nội dung sau đó, tôi lưu lại video.  

Cùng với đó, tôi lưu cả những thứ không thể chấp nhận mà Tống Mộng Vân từng gửi cho tôi.  

Tôi có cảm giác những thứ này sẽ có lúc cần dùng đến.  

Tan học, tôi nộp hồ sơ nhập ngũ đã điền sẵn cho giáo viên.  

Thầy giáo rất bất ngờ, tôi một lượt rồi hỏi: "Mới đây còn tổ chức sinh nhật 20 tuổi, nhà họ Khương còn đến hỏi về việc sinh viên đại học có kết hôn không. Sao giờ lại thế này?"  

Tôi thản nhiên đáp: "Ý muốn của họ không thể đại diện cho em. Em muốn nhập ngũ."  

"Nhưng dù sao, nhà họ Khương cũng tài trợ em suốt hơn mười năm…"  

Thầy không ra năm chữ "con dâu nuôi từ bé", tôi hiểu rõ.  

"Họ nuôi em, em rất biết ơn. Những năm qua, em sống rất cẩn thận. Em tự cho rằng mình chỉ là một sinh viên nghèo nhận học bổng, chứ không phải một con dâu nuôi từ bé."  

Tôi ăn những món đơn giản, chỉ cần no bụng.  

Tôi dùng những món đồ mà sinh viên bình thường có thể với tới.  

Tôi ở trong ký túc xá như bao sinh viên khác.  

Nhà họ Khương vì Khương Dực thích tôi nên coi tôi là con dâu tương lai.  

Nhưng tôi không thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận.  

Tôi luôn là một cá thể độc lập, tôi có thể tự mình đưa ra quyết định.  

Còn về việc trả ơn nhà họ Khương?

Tôi cũng không muốn phụ lòng họ.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...