Mất Trí Nhớ Và [...] – Chương 4

14

Sau một trận… “long trời lở đất” cùng Mami,

Lục Dương vào bếp nấu cơm.

Còn tôi thì lên mạng chơi game với thân.

Cô ấy hỏi tôi:

【Cậu thật sự không để bụng chuyện ta lừa cậu à?】

Tôi vừa chơi vừa lười biếng trả lời:

【Anh ấy chỉ lừa vì quá mình thôi, đến cả trong mơ cũng muốn chồng mình. Mình còn cảm không hết, sao phải giận dỗi?】

Bạn thân im lặng vài giây, rồi cướp mất bùa xanh của tôi.

Tôi tức quá, bật mic mắng:

“Chị em thì phải sòng phẳng, cậu mà còn như thế thì cẩn thận tôi—”

Câu còn chưa hết,

Đầu tôi bỗng đau nhói một cái.

Trong ký ức, hình như cũng từng có người chuyện với tôi thế này…

“Kiều Tây, em ruột thì cũng phải rạch ròi, em còn như thì sẽ—”

Mà tôi thì đáp lại bằng giọng lạnh chưa từng có:

“Kỹ năng không bằng người thì sớm chịu thua đi, kẻ vô dụng mới hay lắm lời.”

Hoàng hôn kéo bóng người đó dài thật dài.

Còn tôi thì lạnh lùng giẫm lên cái bóng đó, từng bước một tiến vào văn phòng rộng lớn, xa hoa phía trước.

Tôi hoàn toàn phớt lờ lời nguyền rủa lạnh lẽo vang lên sau lưng.

“Kiều Tây, sẽ có ngày mày rơi khỏi ngai vàng.”

Tôi chẳng thèm quay đầu lại.

Với kẻ chiến thắng, kẻ thất bại chẳng khác gì con kiến dưới đất —

Một ánh mắt cũng là sự bố thí dư thừa.

Tôi chưa từng quay đầu lại.

Ánh trăng xuyên qua khe rèm rơi xuống sàn.

Trước mắt tôi chỉ còn một mảng trắng xóa.

Cho đến khi tai nghe vang lên tiếng gào rú của thân:

“Kiều Tây, cậu đang ?! Binh lính bị thằng đi rừng vô dụng ăn hết rồi, cậu rớt mạng à???”

Tôi chớp chớp mắt, vô thức quanh.

Đây là nhà của tôi và Lục Dương.

Trên giường vẫn còn vương lại hơi thở mờ ám của ái .

Những hình ảnh và âm thanh kỳ quái ban nãy, dường như chưa từng tồn tại.

Chỉ là… lại cảm thấy quá quen thuộc.

15

Lục Dương chăm sóc tôi rất chu đáo.

Ở nhà, tôi chẳng cần tay vào việc gì — chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi để dưỡng sức, tiện thể… triệu hạnh phi mà thôi.

Dạo này hạnh phi ngày càng chủ , chiêu trò không ngừng, luôn khiến trẫm phải cầu xin tha mạng mới chịu dừng tay, thật là phản khách vi chủ.

Nhưng tôi vẫn muốn ra ngoài chơi.

Ở nhà suốt ngày, sẽ mốc meo mất.

Bất đắc dĩ, Lục Dương đành quấn tôi như bánh chưng, rồi đưa tôi ra ngoài dạo phố.

Tôi không hài lòng:

“Anh có vợ đẹp thế này, chẳng lẽ không muốn để cả thiên hạ cùng chiêm ngưỡng à?”

Anh dịu dàng dỗ dành tôi:

“Đợi liên lạc với… nhất định sẽ để em đường hoàng sánh bước ngoài phố, không?”

Tôi có linh cảm rằng những từ nuốt xuống rất quan trọng.

Nhưng khi tôi hỏi lại, lại không chịu .

Lần dạo phố này cũng không khác mấy những lần trước.

Rất an toàn.

Ngoại trừ vài chị tôi hơi lâu thì bị ánh mắt Lục Dương đuổi bay,

Vài trai Lục Dương hơi kỹ thì bị tôi lườm thẳng mặt,

Còn lại thì chẳng có chuyện gì, hoàn toàn không đáng sợ như Lục Dương vẫn tưởng tượng.

Thế giới này an toàn lắm mà.

Sau khi dạo chơi thỏa , tôi hơi buồn đi vệ sinh.

Lục Dương dặn tôi: “Anh chờ em ngay trước cửa nhà vệ sinh.”

Tôi gật đầu rồi chạy như bay vào trong.

Lúc đi ra thì khẩu trang bị rơi.

Một có khí chất dịu dàng nhặt lên giúp tôi.

Tôi liên tục cảm ơn.

Cô ấy mỉm nhẹ nhàng, rồi quay người đi rửa tay.

Nhưng khi thấy khuôn mặt tôi trong gương, sắc mặt ấy đột nhiên thay đổi.

“Kiều Tây?”

16

Tôi khựng lại: “Chị… quen tôi à?”

Sắc mặt ấy thay đổi liên tục, dường như có điều gì muốn lại cố nén lại.

Cuối cùng, ta dịu dàng : “Em vẫn còn sống, sao lại không về nhà?”

Tôi dè dặt hỏi: “Chị… biết người nhà tôi sao?”

Người phụ nữ tôi chăm , giọng dịu dàng: “Anh trai em rất nhớ em. Nếu biết em vẫn còn sống, nhất định sẽ vội vã đi tìm em.”

Tôi bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

Đang định chuồn thì cổ tay bị ta giữ chặt.

“Lâu rồi không gặp, uống với chị ly cà phê nhé?”

Tôi cố vùng ra, cổ tay ta… như bằng sắt .

Vừa gọi điện cho ai đó, vừa mạnh bạo kéo tay tôi. Má nó, bắt nạt bà đây là bệnh nhân chứ gì?!

Ngay lúc tôi chuẩn bị cúi đầu cắn ta thì Lục Dương bất ngờ kéo tôi ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp ra tay thế nào, Cô nàng khí chất ngút trời kia đã lăn vào bồn cầu, thảm vô cùng.

Tôi lắp bắp : “Đây… đây là nhà vệ sinh nữ đấy.”

Cũng may không có ai khác trong đó.

Lục Dương đỡ trán, khẽ “xin lỗi” với không khí, Rồi kéo tay tôi chạy biến.

Anh chạy nhanh đến nỗi tôi suýt không theo kịp.

Thế là cõng tôi lên, bước chân vững vàng, y như đi thi marathon.

Tôi thật sự khâm phục chính mình — Giữa lúc hỗn loạn như này, tôi còn rảnh rỗi ngó xuống cổ áo ấy từ trên cao.

Và đúng như tôi đoán, lại thấy hoa mai đỏ giữa trời tuyết xinh đẹp quen thuộc.

Làn da trắng lạnh như tuyết, bầu ngực phớt hồng. Từng giọt mồ hôi lăn theo cơ bắp rắn chắc. Ngực nở, bụng sáu múi, đường nhân ngư quyến rũ…

Lại thèm rồi.

Mami…

Tôi ghé sát vào tai Lục Dương, nũng nịu hỏi: “Mami ơi~ định dẫn em bỏ trốn hả~?”

Anh thì lại không biết hưởng thụ, khép mắt lại, bằng giọng đầy đè nén: “Anh không có tư cách dẫn em bỏ trốn.”

Tôi tức điên, véo mạnh vào vòng eo thon săn chắc của : “Tôi có tư cách thì tức là có tư cách, hiểu chưa?!”

16

Tại ngã tư đường, người qua lại tấp nập.

Chiếc xe đặt qua app mãi vẫn chưa đến, Lục Dương đành giơ tay đón taxi.

Một chiếc taxi đang chạy đến…

Thì bất ngờ bị mấy chiếc xe đen tuyền từ đâu lao ra chặn đường.

???

Bị điên hả?!

Đây là đường lớn trong trung tâm thành phố mà!

Người đi đường đều quay lại , thì thầm bàn tán. Xe đen thì như không thấy, chặn taxi xong liền đậu luôn giữa đường.

Mấy gã đàn ông mặc đồ đen từ xe bước xuống, Ánh mắt quét một vòng, rồi trực tiếp khóa chặt vào tôi và Lục Dương.

Chưa tới một giây, Lục Dương đã cõng tôi lên lưng, phóng như bay.

Trong tiếng gió vù vù, tim tôi đập rộn ràng, hét lên: “Khai thật đi, có ngủ với chồng người ta không?!”

Lục Dương dở khóc dở : “Anh chỉ có mình em thôi.”

Tôi lại hỏi: “Vậy chạy cái gì?”

Anh thở hổn hển, giọng khàn quyến rũ chết người: “Anh sợ em bị thương.”

Ồ, chỉ thôi à?

Tôi vùng vẫy nhảy xuống khỏi lưng , bình tĩnh :

“Mami à, biết không? Dù kẻ thù có mạnh đến đâu, chỉ cần chúng ta hòa vào biển người, chúng ta sẽ vô địch!”

Lục Dương không quan tâm đến lời lẽ đậm chất trung nhị của tôi,

Chỉ lặng lẽ chắn trước mặt tôi, mắt cảnh giác đám người áo đen đang áp sát.

“Tây Tây, lát nữa em chạy trước.”

Chạy cái gì mà chạy?

Đây là trung tâm thành phố, bốn phía đều có camera an ninh.

Chưa kể, người dân Trung Quốc nổi tiếng hóng chuyện, xung quanh chắc có cả trăm cái điện thoại đang livestream đủ mọi góc độ rồi đấy!

Vả lại, đám mặc đồ đen đó bị ngu à?

Dám đậu xe giữa đường lớn, là muốn giúp cảnh sát giao thông hoàn thành chỉ tiêu cuối tháng chắc?

Còi xe inh ỏi cả con phố, không biết đã có bao nhiêu tài xế phẫn nộ gọi 110 rồi.

Mấy tên này còn tưởng mình đang đóng phim hành chắc?!

Tên ngốc cầm đầu chúng tôi, cao ngạo lên tiếng: “Lục Dương, bây giờ qua đây, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện cũ.”

17

Lục Dương lạnh lùng hắn, không hề nhúc nhích.

Tôi tự nhiên thấy hơi căng thẳng, thì thào bên tai :

“Chồng à… mami… ái phi… em với là một phe đấy, không bỏ rơi em đâu nha.”

Lục Dương không quay đầu lại, chuẩn xác nắm chặt lấy tay tôi.

Mười ngón tay đan xen.

Giọng khàn khàn:

“Giữa chúng ta, chỉ có em mới có quyền bỏ rơi .”

Tim tôi như có ai khẽ gảy một tiếng đàn.

Mắt cay xè… chẳng hiểu sao.

Trời ạ.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại lời như , không biết ngại à.

Khiến tôi cũng chẳng tiện diễn vai chanh chua nữa.

Đùa thôi, vai chanh chua vẫn phải tiếp tục diễn.

Chẳng lẽ chuyện gì cũng để Lục Dương ra mặt thay tôi mãi?

Tôi nắm tay , sánh vai đứng thẳng, rồi ngẩng đầu thẳng vào tên ngốc đeo kính râm bên kia đường.

“Trần Tử Lộ, tôi đã rồi mà — lúc nhỏ bị tiêm giữ thai vào não đúng không?”

“Anh đang dùng thái độ gì để chuyện với chồng tôi ? Anh tưởng là ai?”

“Bảo lũ người của cút hết đi, nếu không thì đừng trách tôi ra tay không khách sáo.”

Chưa dứt lời, Lục Dương đờ người, quay đầu tôi, lắp bắp:

“Tây Tây, em…”

Tên kính đen bên kia cũng chết sững:

“Chị Tây, chị…”

Tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu:

“Bà đây khôi phục gần hết trí nhớ rồi, đến cả mộ tổ mười tám đời nhà mày chôn ở đâu bà cũng nhớ ra . Nếu mày còn dám đứng về phía trai tao, bà đây đào sạch mộ nhà mày lên ngay lập tức!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...