Mất Trí Nhớ Và [...] – Chương 3

8

Sáng sớm tỉnh dậy, tay tôi vô thức cử hai lần, cảm giác mềm ấm quen thuộc.

Mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn tú của Giang Vực, hàng mi dài rõ ràng từng sợi.

Cả người tôi cứng đờ.

Tôi nhớ ra rồi!

Tất cả chuyện xảy ra trong thời gian mất trí nhớ ào ạt ùa về.

Tôi đã gì thế này?!

Tôi đào tạo… Giang Vực?

Tôi rối khi việc, bắt gọi tôi là “bé cưng”, ép đăng ảnh cảm lên mạng, tuyên bố chủ quyền trước .

Chưa kể còn thèm khát cơ thể , tự chui vào giường ngủ!

Trời sập rồi!

Thấy mí mắt Giang Vực khẽ , tôi nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Anh tỉnh dậy, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi.

Giọng buổi sáng trầm khàn, gợi cảm đến mức tội:

“Bé cưng, đừng giả vờ nữa, biết em dậy rồi.”

Tôi chớp mắt, bộ ngái ngủ:

“Hửm? Em mới dậy, Giang tiên sinh cũng thức rồi à?”

Giang Vực híp mắt tôi chằm chằm, giọng đầy nghi ngờ:

“Giang tiên sinh? Em nhớ lại rồi đúng không?”

Sao ta nhạy thế!

Tôi suýt khóc đến nơi, sợ tính sổ, ngay lập tức đưa ra kế hoạch tiếp theo trong chớp mắt:

Trước tiên không thể để biết tôi đã khôi phục trí nhớ. Sau đó tìm cơ hội chia tay, rồi biến mất khỏi đời mãi mãi.

Tôi nhanh chóng chui đầu vào lồng ngực , ngượng ngùng :

“Đây là cách tăng thêm hương vị đó. Anh không thấy trên giường mà gọi ‘Giang tiên sinh’ nghe rất có cảm giác sao?”

“Anh gọi lại một lần nữa đi, em nghe xem nào.”

“Giang tiên sinh.”

Giang Vực lập tức lật người đè tôi xuống, hôn sâu, hơi thở dồn dập:

“Đúng là rất có cảm giác… tiếp tục gọi đi, đừng dừng lại.”

Trong lòng tôi khóc thét: Giang Vực đúng là người tốt, vì không muốn kích thích não tôi mà chịu nhịn đến mức này.

9

Tôi bắt đầu tìm lý do để có thể chia tay một cách hợp lý.

“Giang Vực, chúng ta chia tay đi.”

Giang Vực đột ngột quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt tôi.

“Vì sao?”

“Chúng ta có thói quen sống khác nhau. Anh quen ngủ một mình, còn em thích ngủ chung. Chúng ta không hợp.”

“Đó không phải vấn đề. Hôm qua ngủ rất ngon. Sau này có thể quen với việc ngủ cùng em.”

Lý do này không , tôi vội vàng đổi lý do khác.

“Hơn nữa, lúc nào cũng bận công việc. Em cần một người luôn ở bên cạnh, mà thì không thể cho em điều đó…”

“Vậy từ nay sẽ giảm bớt công việc, việc tại nhà nhiều hơn để ở bên em.”

Tôi cuống lên, tiếp tục nghĩ ra cớ.

“Chúng ta khắc tuổi, ở bên nhau sẽ không may mắn.”

“Em xem ở đâu thế? Ngày mai tìm thầy phong thủy chính tông xem lại cẩn thận.”

“Tính cách cũng…”

Giang Vực thở dài, cắt ngang tôi, ánh mắt nghiêm túc tôi chằm chằm.

“Điềm Điềm, đã gì sai khiến em giận à?”

Tôi chột dạ: “Không có.”

“Hay là… em không còn thích nữa?”

“Không phải.”

Giang Vực lập tức siết chặt tôi vào lòng, giọng vừa sâu lắng vừa nghiêm túc.

“Vậy thì không chia tay. Anh không thích nghe hai chữ đó. Chờ đến khi em nhớ lại, chúng ta sẽ chuyện nghiêm túc.”

Tôi mím môi, không tiếp tục nữa.

10

Hai năm trước, chính tôi là người trúng tiếng sét ái với Giang Vực.

Thế nên, khi đề nghị ký hợp đồng đương, tôi đã đồng ý ngay.

Nghe lý do là vì tôi có vài nét giống với bạch nguyệt quang của .

Người đó là một dịu dàng, hiểu chuyện, tinh tế đến từng chi tiết.

Tôi muốn Giang Vực thích mình, nên đã cố gắng thay đổi để trở thành hình mẫu thích.

Tôi ngoan ngoãn, dịu dàng, chu đáo.

Ngày nào cũng quan tâm , khi rảnh còn tự tay nấu ăn chờ về.

Nhưng Giang Vực luôn lạnh lùng với tôi, giống như tôi chỉ là một nhân viên trong công ty .

Tôi không bao giờ có thể đến gần , giữa chúng tôi luôn tồn tại một rào cản vô hình không thể bỏ.

Thế , trong khoảng thời gian mất trí nhớ, khi tôi quậy mà không có bất kỳ áp lực nào, tôi lại lần nữa rung với Giang Vực.

Tôi đã chìm đắm sâu hơn bao giờ hết.

Nhưng… có bạch nguyệt quang.

Tôi đã thấy quá nhiều trường hợp như thế.

Chờ đến khi ấy quay về, tôi cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi.

“Ting ting.”

m báo tin nhắn vang lên, có người gửi cầu kết với tôi.

Ghi : “Thanh Thanh”.

Chính là đã mỉa mai tôi hôm trước.

Tôi chấp nhận cầu, chưa kịp phản ứng thì ta đã gửi ngay một bức ảnh.

“Bạch nguyệt quang của Giang Vực – Tang Nguyệt đã về rồi.

Tô Điềm Điềm, chuẩn bị mà khóc đi.”

“Đây là địa chỉ, đến mà tận mắt chứng kiến khoảng cách giữa cóc ghẻ và thiên nga.”

“Cho chừa cái thói huênh hoang hôm trước. [icon đắc ý]”

Tôi phóng to ảnh, ngay lập tức thấy ánh mắt dịu dàng của Giang Vực khi sang bên cạnh.

Người ngồi bên là một thanh tú, tao nhã, khí chất dịu dàng.

Đây chính là bạch nguyệt quang của —Tang Nguyệt.

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường.

Thua người không thua khí thế!

Tôi thay quần áo, trang điểm thật lộng lẫy, rồi đến địa chỉ đã gửi.

11

Đứng ngoài cửa phòng bao, tôi đã nghe thấy những tiếng bên trong.

“Giang Vực và Tang Nguyệt xa nhau bao năm, chắc chắn có rất nhiều chuyện để . Tụi này không kỳ đà cản mũi, hai người tìm chỗ nào đó riêng tư mà tâm sự đi.”

“Nghe dạo này Giang ca có một bé cưng, trông còn có nét giống Tang Nguyệt nữa.”

“Cái đó gọi là thế thân! Chính chủ về rồi, thế thân nên tự biết rút lui thôi.”

Sau đó là giọng của Giang Vực, trầm ổn mang theo sự cảnh cáo:

“Mấy người đừng bậy. Cô ấy không thích nghe từ ‘thế thân’, sau này đừng nhắc đến từ đó trước mặt ấy.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi, Tang Nguyệt không thích nghe thì chúng tôi không nữa.”

“RẦM!”

Tôi đá tung cánh cửa.

Giang Vực giật mình tôi, vẻ mặt thoáng chút hoảng loạn:

“Điềm Điềm, sao em lại ở đây?”

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi tận mắt chứng kiến, lòng tôi vẫn đau đến quặn thắt.

Thế , tôi lại bình tĩnh mỉm :

“Giang Vực, chúng ta chia tay đi. Chúc hai người hạnh phúc.”

Nói xong, tôi lập tức quay người bỏ chạy.

Giang Vực muốn đuổi theo bị người bên cạnh giữ lại. Đến khi ta vùng ra , tôi đã không còn bóng dáng.

Điện thoại của liên tục gọi đến, tôi dứt khoát tắt máy, chặn số, xóa liên lạc.

Cứ thế đi thôi.

Anh có nhân, cuối cùng cũng ở bên nhau.

Còn tôi, hết hy vọng, rời đi trong lặng lẽ.

Tôi không quay lại nhà Giang Vực mà về thẳng trường học.

Tìm giảng viên hướng dẫn để hủy đơn xin nghỉ bệnh mà Giang Vực đã giúp tôi nộp trước đó.

Về đến ký túc xá, cùng phòng của tôi – Lâm Hiểu Huyên, vừa thấy tôi liền reo lên:

“Điềm Điềm! Cậu cuối cùng cũng về rồi! Giảng viên cậu bị tai nạn xe, giờ ổn chưa?”

Tôi gật đầu: “Ổn rồi.”

Cô ấy tôi chằm chằm, vẻ mặt nghi hoặc:

“Nhưng sao trông cậu buồn thế? Có chuyện gì à?”

“Hu hu hu…”

Bao nhiêu nước mắt tôi đã kìm nén dọc đường lập tức trào ra.

“Tớ thất rồi! Hu hu hu! Đàn ông toàn là đồ tồi! Hu hu!”

Cô ấy ôm tôi, vỗ nhẹ lên lưng trấn an:

“Không sao, không sao, ôm một cái nào, đừng khóc nữa.

“Đàn ông ấy mà, phải thay đổi thường xuyên.”

“Đàn ông quá 25 tuổi là hết xài rồi. Tên trai già của cậu đáng lẽ nên thay từ lâu!”

“Hắn còn có bạch nguyệt quang nữa! Hu hu hu!”

“Vừa già vừa cặn bã, lại càng không đáng để cậu buồn!”

“Cậu là hoa khôi của trường, biết bao nhiêu nam thần trẻ trung sáng láng thích cậu, cậu lại chẳng thèm đoái hoài.”

“Nhắm mắt chọn đại một người cũng còn hơn cái tên đàn ông già kia! Mai tớ tìm ngay cho cậu!”

Tôi sụt sịt, mũi còn chảy cả bong bóng nước:

“Được, tớ muốn ba bạch nguyệt quang!”

Lâm Hiểu Huyên nghiến răng:

“Ba thì ba! Để chị lo!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...