5
Khi Giang Vực đưa tôi vào phòng bao, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chúng tôi.
Anh hướng về người đàn ông ngồi giữa phòng:
“Lý Trình, sinh nhật vui vẻ.”
Lý Trình rạng rỡ:
“Cảm ơn Giang ca, lần đầu tiên thấy dẫn theo đó nha.”
Anh ta tôi, nháy mắt tinh nghịch:
“Mau giới thiệu cho bọn em đi, mỹ nữ này là ai đây?”
Màn giới thiệu khai màn, bước đầu tiên của tuyên bố chủ quyền.
Tôi khoác tay Giang Vực, mỉm ngọt ngào:
“Tôi là của Giang Vực, mọi người cứ gọi tôi là Điềm Điềm.”
Giang Vực không phản bác, coi như ngầm thừa nhận.
“Haha, Điềm Điềm, quả nhiên là người đẹp giọng ngọt, có thể khiến Giang ca nhà ta nở hoa.”
Sắc mặt mọi người xung quanh hơi thay đổi, vài ánh mắt không mấy thân thiện về phía tôi.
Một tên Thanh Thanh ngồi cạnh Lý Trình, giọng đầy ẩn ý:
“Không ngờ Giang ca cũng có đấy, Điềm Điềm không giống kiểu ấy thích nhỉ?”
Tôi liếc góc nghiêng của Giang Vực, dịu dàng:
“Khi gặp đúng người, ấy mới biết ai mới là người mình muốn nhất.”
“Tôi như thế nào không quan trọng, chỉ cần A Vực thích là .”
Giang Vực lần đầu tiên bị lời cảm sến súa trước mặt mọi người, cả người nổi da gà.
Dưới bàn, tôi siết chặt tay ta, nũng:
“A Vực, có đúng không nè?”
Giang Vực uống một ngụm rượu, che giấu biểu cảm như bị đau răng:
“Ừ, đúng.”
Thanh Thanh gượng, giọng đầy uẩn khúc:
“Haha, sao.”
Cô tóc xoăn sóng lớn ngồi bên cạnh tiếp lời:
“Điềm Điềm, trước giờ chưa từng nghe Giang ca nhắc đến , hai người nhau từ khi nào thế? Sao quen nhau?”
Thật ra tôi cũng muốn biết.
Tôi liếc Giang Vực, ta nhếch môi, ánh mắt ra hiệu: “Tùy em bịa chuyện đi.”
Tôi bị nụ đó của ta cho xao , liền chậm rãi :
“Chuyện này kể ra thì dài lắm…”
“Hai năm trước, Giang Vực vừa gặp tôi đã ngay từ cái đầu tiên.
“Sau đó, ấy theo đuổi tôi một cách điên cuồng.
“Nhưng tôi không phải kiểu người mặt mà , tôi trọng nội tâm của đàn ông hơn, thế nên tôi đã từ chối ấy nhiều lần.
“Nhưng với sự kiên trì không biết mệt mỏi, sự nhẫn nại bền bỉ, và cả thái độ ‘mặt dày’ của ấy…
“Tôi cuối cùng cũng bị sự chân thành của ấy cho cảm , nên đã đồng ý trở thành của ấy.
“Anh ấy đấy, mấy hôm trước còn nhất quyết đòi đăng ảnh tôi lên mạng, tôi không đồng ý, bảo rằng nên kín đáo một chút, thế mà ấy còn không vui.”
Tôi bày ra vẻ mặt ‘thật hết cách với ấy’, đầy vẻ cưng chiều.
Khóe mắt Giang Vực co giật hai cái.
Anh ta hơi nghiêng người, cúi sát vào tai tôi, thấp giọng :
“Tô Điềm Điềm, tôi thực sự rất mong chờ vẻ mặt của em sau khi khôi phục trí nhớ đấy.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, khiến tai tôi đỏ bừng.
Tôi lắp bắp:
“Tôi… tôi đường đường chính chính, dù có mất trí nhớ hay không thì vẫn là tôi thôi.”
Dù không nhớ ra chuyện trước đây, dựa vào mức độ rung của tôi với Giang Vực trong thời gian gần đây, tôi chắc chắn rằng trước đây tôi rất thích ấy.
Giang Vực nhếch môi đầy thú vị:
“Vậy thì tốt.”
Thanh Thanh và tóc xoăn bên cạnh chỉ gượng, trông có vẻ hơi vặn vẹo.
Lý Trình lớn:
“Không ngờ đấy, Giang ca mà cũng có ngày phải ‘mặt dày’ theo đuổi người khác. Tiếc là tôi không tận mắt chứng kiến.”
“Haha, bị nhồi cơm chó no căng rồi. Điềm Điềm, tôi kính một ly, cảm ơn đã ‘trừ ’ cho dân!”
Tôi vừa nâng ly chuẩn bị uống thì bị một bàn tay chặn lại.
Giang Vực lấy ly rượu khỏi tay tôi:
“Cô ấy không khỏe, không uống rượu. Tôi uống thay.”
Lại một trận ồn ào hưởng ứng.
Hừm, tôi thấy trong lòng ngọt lịm.
Lý Trình và Giang Vực đứng dậy ra ngoài lấy đồ.
Ngay khi vừa rời đi, mấy trên bàn lập tức lộ bản chất, ánh mắt không còn thân thiện.
“Một kẻ thế thân mà cũng bày đặt vênh váo.”
Ban đầu còn nhỏ, sau đó giọng ngày càng lớn.
“Chỉ là thế thân thôi mà cũng vênh đến tận trời, đúng là không biết mình là ai.”
“Đúng , so với Tang Nguyệt, ta chẳng khác nào cóc ghẻ với thiên nga.”
“…”
BỐP!
Tôi đập tay mạnh xuống bàn, lớn giọng:
“Các ai là thế thân cơ?”
6
Khi Giang Vực quay lại, thứ nghe là giọng đầy phẫn nộ của tôi.
“Giang Vực không phải thế thân! Anh ấy là trai duy nhất và quan trọng nhất của tôi, trong mắt tôi, chẳng ai có thể so sánh hay thay thế ấy !”
“Nếu còn ai dám , đừng trách tôi không khách sáo!”
Mọi người sững sờ: Cô ta bị bệnh à?
Giang Vực đi đến, vỗ nhẹ vai tôi, bất đắc dĩ:
“Được rồi, em phải giữ bình tĩnh, đừng tức giận nữa. Chúng ta về thôi.”
Trước khi rời đi, lạnh lùng liếc mấy người kia một cái đầy cảnh cáo.
Trên đường về, tôi và Giang Vực ngồi chung ghế sau.
Tôi góc nghiêng hoàn hảo của , nghĩ thầm: Người tuyệt vời thế này, sao ai đó lại nỡ xem ấy là thế thân?
Còn không kịp mà thương nâng niu ấy chứ!
Tôi nhẹ giọng:
“Giang Vực, đừng giận nhé.”
Giang Vực thản nhiên:
“Hửm? Anh có gì phải giận? Ai dám coi là thế thân chứ?”
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Tất nhiên rồi. Những kẻ đi tìm thế thân mới là rác rưởi của rác rưởi. Nếu thật lòng ai đó, sao có thể đi tìm một người giống họ để thay thế? Làm chỉ để diễn vai si trước mặt người khác, đáng ghê tởm không phải thế thân mà chính là cả hai người đó.”
Giang Vực trầm ngâm gật đầu:
“Em đúng. Nếu có ai xem em là thế thân thì sao?”
Tôi cau mày:
“Tôi sẽ chia tay ngay lập tức, không bao giờ qua lại nữa. Loại người ghê tởm như , thêm một lần là giảm thọ một năm.”
Giang Vực khẽ , mang theo hơi men, bất ngờ ôm lấy tôi.
Ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa điều gì đó không rõ ràng.
“Tô Điềm Điềm, em đúng là ngoài dự đoán của .”
7
Giang Vực vẫn chưa từng ngủ chung phòng với tôi.
Quản gia Trần , từ nhỏ đã quen ngủ một mình.
Nhưng ông ấy lại thản nhiên bổ sung:
“Nhưng chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Chỉ cần có người chủ thì thói quen sẽ bị vỡ thôi.
Cô Tô, cố lên.”
Tôi lời viên, tinh thần bùng nổ.
Muốn ngủ chung giường với trai thì có gì sai chứ?
Khi tôi bước vào phòng Giang Vực, ấy vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Những giọt nước từ từ lăn xuống khuôn ngực rắn chắc, lướt qua cơ bụng, men theo đường nhân ngư rồi biến mất dưới lớp khăn tắm.
Tôi vô thức nuốt nước bọt.
Đẹp trai thế này mà cứ giấu đi không cho tôi , có phải quá ích kỷ rồi không?
Sau thời gian “đào tạo”, Giang Vực cơ bản đã đáp ứng mọi tiêu chuẩn trai lý tưởng của tôi.
Anh ấy tôi đờ người đứng đó, khó hiểu hỏi:
“Điềm Điềm, em đang gì thế?”
“Quá ích kỷ…”
“Hả?”
“À, không! Ý em là… phòng đẹp quá! Rộng rãi quá! Ha ha ha.”
Giang Vực tôi như một kẻ ngốc, sau đó quay lưng khoác áo choàng tắm, rồi dỗ tôi về phòng ngủ.
Nửa đêm, tôi bị ác mộng đánh thức, cộng thêm cảm giác bất an vì mất trí nhớ, tôi không chịu nổi nữa.
Tôi mò đến phòng Giang Vực, trong bóng tối leo thẳng lên giường , ôm chặt không buông.
Giang Vực bị tôi cho tỉnh giấc, cảm nhận cơ thể tôi khẽ run, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi trấn an.
Trong đêm tối yên tĩnh, hơi thở của lại càng trở nên rõ ràng.
Bỗng nhiên, giữ chặt tay tôi, giọng kiềm chế đến mức khàn đi:
“Điềm Điềm, đừng sờ loạn.”
Tay tôi đang đặt trên cơ bụng , tôi thành thật đáp:
“Nhưng không chạm vào thì em không ngủ .”
“Vậy thì đừng ngủ nữa.”
Giang Vực trở mình, ép sát tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, giọng trầm thấp như ma mị:
“Bảo bối của ~ gọi ‘ông xã’ nào.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Bạn thấy sao?