3/ Ngọc Huyên hốt hoảng chạy vào, lại phát hiện bạch nguyệt quang chồng luôn mong nhớ lại bị đạp ngã trên đất.
“Huhu, vợ ơi hộ giá. Cô ta muốn chuyện đó, không đồng ý, ta lại đòi lột quần .”
Ngọc Huyên Nguyệt Nhung trên đất. Dính câm lặng.
“Anh… Kỉ Nam, không nhớ em à? Em là thanh mai trúc mã từ nhỏ của mà?”
Kỉ Nam kéo Ngọc Huyên lại để che cho mình.
“Kệ , bỏ tôi đi rồi tự dưng về đòi lột quần tôi gì? Con điên!”
Nguyệt Nhung trợn mắt, hai mắt bỗng đỏ lên.
“Huhu, không còn thương em nữa rồi!”
Sau đó chạy một mạch ra khỏi phòng.
Trần Thương Kỉ Nam núp sau Ngọc Huyên, sau đó lại .
“Anh…”
Ngọc Huyên gượng.
“Anh ấy đang hoảng, ra ngoài một chút đi.”
Trần Thương muốn lại ngưng, lúc quay lưng đi còn không quên lườm Kỉ Nam một cái.
Anh ta mà khóc rồi.
“Huhu, vợ ơi cho về nhà đi, ở đây có kẻ muốn giở trò đồi bại với !”
Ngọc Huyên thở đều, vỗ vai .
“Nguyệt Nhung đó là người chơi với mà, không nên đạp người ta thế chứ?”
Kẻo lúc nhớ lại rồi hối hận.
Kỉ Nam nín khóc, sau đó, còn :
“Do ta đáng đạp!”
“Bạn chơi từ nhỏ chứ có phải đ.ĩ đâu!”
“Cô ta dám quyến rũ , lần sau còn gặp, em phải đạp ta thay !”
Bạn thấy sao?