2/ Sau khi Kỉ Nam mất trí, ngôn từ ta mất kiểm soát rồi.
“Có phải chym tôi bị gãy không c-ư-ơ-ng nổi không? Hay là nó bị y-ế-u? Tôi không thể tin !”
Bác sĩ: “...”
Cả nhà: “...”
Bọn họ đều không rõ, đều quay sang .
Ngọc Huyên hai má đỏ ửng.
Ai mà biết có y-ế-u hay không? Bọn họ ở với nhau có gì đâu.
Sau sự im lặng của , bọn họ đều nghĩ Kỉ Nam này có vấn đề.
Cô cũng không dám bênh, vì biết đâu ta có bệnh thầm kín khó thật thì sao…
Sau đó chuyện này không ai nhắc lại nữa, vì bác sĩ cũng không nên để gặp cú sốc, nên để chăm sóc, tĩnh dưỡng khoảng thời gian này.
Ngọc Huyên sắp xếp ở lại chăm sóc , mặc dù cả nhà đều biết cả hai sắp ly hôn.
Đang lúc gọt táo cho Kỉ Nam ăn, Nguyệt Nhung bỗng dưng xuất hiện, xà vào lòng .
“Anh, còn nhớ em không?”
Kỉ Nam không hơi bất ngờ: “Tiểu Nhung?”
Cô thấy hai người thân mật, Nguyệt Nhung kia cũng lườm ghét bỏ.
Ngọc Huyên cũng biết bọn họ muốn hàn huyên tâm sự, cho nên cũng ý tứ bỏ đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.
“Thấy ta với chồng em như thế, em không ghen à?”
Trần Thương tiến lại gần . Đây chính là thân, cũng là bác sĩ phụ trách quan sát bệnh của chồng .
“Kệ đi, trong đó cũng không có chỗ cho em.”
Anh ta không nhịn xoa đầu .
“Không sao, dù sao em cũng sắp ly hôn với ta rồi.”
“Vậy có cơ hội không?”
Câu này vừa ra, Ngọc Huyên chưa kịp trả lời, Kỉ Nam trong phòng đã hét lên:
“Aaa! Vợ ơi cứu ! Con mụ điên này sắp h-i-ế-p rồi!”
Bạn thấy sao?